XtGem Forum catalog
Khuynh quốc Tiểu Vương phi

Khuynh quốc Tiểu Vương phi

Tác giả: Dạ Ngưng Huyên

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3213300

Bình chọn: 7.00/10/1330 lượt.

được ông trời tác hợp, vương phi đúng thật là người có phúc, cho nên ông trời đã giúp vương phi giải trừ dư độc, rất đáng chúc mừng.”

Mọi người nghe cũng bắt đầu chúc.

Lạc Tử Mộng vui mừng cũng rất bội phục hỉ nương, ngay đến cả ông trời cũng tạ ơn, nếu không phải Hô Diên Phong đưa cho nàng thuốc giải, ông trời còn có thể giúp được nàng sao?

“Tốt! đúng là quá tốt rồi! Mộng nhi sau này nàng muốn nói gì đều có thể nói.” Hàn Hạo Thần có vẻ còn vui mừng hơn cả Lạc Tử Mộng, quay đầu phân phó, “Hôm nay mừng trên dưới người làm trên Thần vương phủ đều có thưởng, hỉ nương, thái y hôm nay thưởng một trăm lượng.”

“Tạ vương gia, Tạ vương phi.”

Đợi đến đến khi mọi người lui xuống hết, Lạc Tử Mộng ngược lại có chút đau lòng, mỗi người một trăm lượng đó! Ông trời! Hàn Hạo Thần có tiền không biết sử dụng vào đâu sao? Lấy ra để đếm luyện tập độ linh hoạt của tay cũng tốt!

CHƯƠNG 99

Lạc Tử Mộng trong lòng bấm tay tính toán, chỉ mỗi hỉ nương và thái y đã hết hai trăm lượng, toàn bộ hạ nhân trong vương phủ hạ thì sẽ tiêu hết bao nhiêu tiền đây? Hàn Hạo Thần này, cũng không biết quản lý, cứ tiêu tiền như nước như vậy, cho dù có Núi Vàng Núi Bạc cũng có lúc hết!

Nhưng mà hắn vừa rồi nói “Hôm nay đại hỉ” thật sự khiến lòng nàng rung động, xem ra hắn vẫn luôn để ý đến việc nàng bị trúng độc, nàng giải trừ hết độc khiến hắn rất vui, điều này khiến nàng có cảm giác vui sướng không thể nào diễn tả được.

Bên trong tân phòng chỉ còn lại hai người là Hàn Hạo Thần và Lạc Tử Mộng, âm thanh huyên náo lúc đầu đã lập tức được thay thế bằng tĩnh lặng.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc trên trán nàng: “Bây giờ thật sự không có việc gì nữa chứ?”

Ánh mắt nàng di chuyển sang hướng khác ho nhẹ một tiếng, sau đó mỉm cười nói: “Vâng, không sao nữa rồi!” Hàn Hạo Thần hiếm khi cười lớn, mà Lạc Tử Mộng cũng là lập tức nhào vào trong ngực của hắn cảm khái, “A. . . . . . Cảm giác có thể nói chuyện thật sự rất tốt! Mấy ngày nay ta kìm nén sắp hỏng rồi! Cho dù có người mắng ta, ta cũng chỉ có thể nghe, khó chịu chết đi được!”

“Người nào mắng nàng?” Hắn nghe vậy lập tức cau mày lại nhìn nàng, bất kể nàng làm cái gì, không có ai có tư cách mắng nàng một câu, ai cũng không có tư cách.

Lạc Tử Mộng không ngờ phản ứng của hắn lớn như vậy, đành phải khai hết sự tình xảy ra mấy ngày hôm trước: “Thật ra thì cũng không phải mắng ta…, chỉ là ở trong cung Lan phi nói với ta một ít chuyện về chàng.”

“Chuyện gì?”

“Nàng nói. . . . . . Chờ đến sang năm, Hoa Thiên Nhụy đến tuổi xuất giá, trước đây chàng yêu thương nàng ta nhưng tuổi còn nhỏ nên chưa lấy nàng, đợi sang năm chàng sẽ xin tứ hôn, hơn nữa ta là chính thất cần phải chuẩn bị tất cả, trong lòng chàng Hoa Thiên Nhụy là bảo bối nên sẽ không cần quan tâm đến mọi việc trong vương phủ, chỉ cần ở bên cạnh chàng chiếu cố chàng là được.”

“Ăn nói bừa bãi!” Hàn Hạo Thần tức giận mắng một câu

Lạc Tử Mộng lập tức không ngồi yên, nhảy dựng lên tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Chàng không tin ta?”

Hàn Hạo Thần ý thức được lời nói của mình làm cho nàng hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Ta không phải nói nàng nói năng bậy bạ, ta đang nói Lan phi.”

“Chàng không nói như vậy? Vậy tại sao nàng lại có thể tưởng tượng được sinh động như vậy chứ?” Nàng vẫn còn hơi nghi ngờ. Dĩ nhiên, nàng có thể nghi ngờ hắn, nhưng mà hắn không thể nghi ngờ nàng.

Hàn Hạo Thần bước tới nắm lấy vai nàng nhìn vào khuôn mặt đang tức giận của nàng mỉm cười: “Trong cung nữ nhân am hiểu nhất không phải là diễn trò hay sao? Nói chuyện một cách sinh động có gì kỳ lạ chứ? Nếu là thật sự thì trái lại thành cảnh tượng đặc sắc quá rồi.”

Hắn trong lời nói của hắn có một ý nghĩa khác khiến Lạc Tử Mộng giật mình, mặc dù Hàn Hạo Thần từng là hoàng tử, bây giờ là Vương Gia, nhưng nàng có cảm giác hắn bài xích người trong cung, dường như là chuyện gì đó mà nàng không biết, nhưng hắn lại không muốn nói rõ.

Có điều mỗi người trong lòng đều tồn tại một bí mật? Hắn không muốn nói, nàng cũng không muốn truy hỏi đến cùng, nếu đến lúc thời cơ chín muồi, chỉ cần nàng nhắc đến hắn sẽ tự nhiên trả lời nàng. Nàng tin tưởng chỉ cần hai người tin tưởng lẫn nhau, sẽ có thể đi đến cuối con đường.

Nói đến mọi việc trong cung, nàng lại có cảm giác không khí có chút đè nén, Lạc Tử Mộng nhìn Hàn Hạo Thần một chút, thấy hắn của hắn sâu xa, nàng vẫn nhịn không được hỏi lại: “Chàng thật sự không sẽ lấy nàng ta?”

Hàn Hạo Thần nhíu mày: “Đúng vậy”

“Ưmh. . . . . .” Nàng suy nghĩ một chút lại hỏi, “Vậy người khác thì sao? Có phải sau này sẽ vẫn lấy người khác nữa?” Mặc dù lúc trước hắn cam kết với nàng muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân, nhưng nàng lại muốn nghe hắn nói lại một lần nữa.

Thế nhưng hắn lại cố lảng tránh: “Người khác ở đâu ra chứ?”

Lần này nàng bắt đầu sốt ruột: “Bây giờ không có không có nghĩa là về sau không có, nếu như có một nữ nhân vừa hiền lành vừa đẹp xuất hiện trước mặt chàng, vậy chàng có thể thay đổi không ?”

“Làm sao lại có nhiều nếu như vậy?” Hắn thật sự rất bội phục trí tưởng tượng của nàng, không thể nào nói chuyện tình cảm với sự thật được v