pacman, rainbows, and roller s
Khuynh quốc Tiểu Vương phi

Khuynh quốc Tiểu Vương phi

Tác giả: Dạ Ngưng Huyên

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3213030

Bình chọn: 8.00/10/1303 lượt.

dũng khí từ đâu, thế nhưng lập tức trả lời hắn. Thấy hắn trợn to mắt nhìn nàng, nàng cảm thấy toàn bộ lông tay lông chân của mình bị dựng hết lên, hóa ra là sợ lạnh, mà lúc này một làn gió lạnh thổi qua, nàng cảm thấy họa vô đơn chí, rùng mình một cái.

”Thiệu Tần! Đưa Đại hoàng tử hồi cung.” Hàn Hạo Thần nhìn nàng một cái rồi rống lên một tiếng.

Đợi đến khi bọn họ hộ tống Hô Diên Phong rời khỏi Thần vương phủ, Hàn Hạo Thần cũng làm loạn trong phủ.

Thái y đến chuẩn bệnh cho hắn, nhưng hắn không chịu, không chỉ đuổi thái y còn chửi mắng thái y. Nàng biết hắn đang so tài với nàng, trách nàng che chở Hô Diên Phong. Nhưng nàng có thể làm như thế nào đây? Ở thế giới hoàn toàn bất đồng này lại gặp được cố nhân, nàng hưng phấn kích động nhưng chẳng lẽ lại không hợp tình hợp lí sao?

Nô tài và nha hoàn không dám đến gần phòng của hắn, chỉ sợ bị vạ lây.

Tiểu Đông bất đắc dĩ chỉ đành chạy tới cầu xin Lạc Tử Mộng, ”Lạc cô nương, người hãy đi khuyên nhủ Vương gia, nếu tiếp tục như vậy nữa thì vết thương sẽ bị nhiễm trùng, khi Vương gia đập đồ, vết thương chắc chắn bị toác ra, vậy phải làm sao?”

Nàng bị dọa sợ khong nhẹ, trước thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn, quả thật muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

”Ta không đi. Nếu hắn coi ta như đồ vật, đập ta đi thì sao? Chính các người cũng không dám đi.”

Nàng vẫn sợ khi đối mặt với hắn, trừ hắn ra, nàng thật sự không có gặp qua người có ánh mắt làm cho người ta sợ hãi, ánh mắt kia quả thật giống như một thanh kiếm sống.

Tiểu Đông nghe lời của nàng xong liền đảo đảo tròng mắt, sau đó đáp: ”Lạc cô nương thứ cho nô tài lỡ lời, bởi vì cô nương mà Vương gia mới bị thương.”

Nghe lời nói này xong, nàng như bóng cao su bị xì hơi, đây chính là lí do tốt nhât.

Nàng cầm thuốc trị thương và băng gạc đứng bên ngoài, bọn nô tài cách đó không xa đều thúc giục nàng nhanh đi vào, quả thật nàng có cảm giác như lên đoạn đầu đài. Nhưng Tiểu Đông nói đúng, thương thế của hắn là do nàng, cho nên nàng không thể bỏ qua.

Hít một hơi thật sâu, cuối cùng nàng đẩy cửa đi vào.

CHƯƠNG 91

Vừa đi vào, hắn rống giận lên một tiếng: ”Cút ra ngoài.”

Nàng bị sợ thiếu chút nữa vứt bình thuốc trên mặt đất.

Nhìn hắn nằm trên giường đưa lưng về phía nàng, nàng cảm thấy lưng của hắn cũng khiến cho mình bị đóng băng.

”Vậy…..ta ra ngoài trước.” Giọng nói run rẩy muốn rời đi.

Nàng sợ đợi lát nữa hắn bạo phát cầm thanh kiếm ở đầu giường xông tới đâm nàng một phát. Phải biết, xã hội này Vương gia giết người không cần ngồi tù, giết nàng như bóp chết một con kiến. Không đúng! Giết kiến còn dễ dàng hơn.

Nàng xoay người muốn rời đi, lại phát hiện cửa bị khóa mất rồi.

”Này! Muốn chết à! Sao lại khóa cửa hả?” Nàng gấp đến độ dậm chân. Mấy cái người không có lương tâm lại giam nàng một chỗ với hắn, nàng – con cừu nhỏ này chết chắc.

Đúng lúc này, sau lưng truyền đến một hơi thở phì phò, nàng nơm nớp lo sợ quay đầu lại, chỉ thấy tấm màn bị rơi xuống, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nếu nàng kêu lên nữa, lúc này tìm chết không phải là bọn thuộc hạ mà là con cừu nhỏ nàng đây.

Cầm bình thuốc và băng gạc, nàng không biết làm sao, vốn định xoay người bảo Liên Vân mở cửa cho mình thì lại phát hiện một đống máu.

Nhìn bàn tay hắn vẫn còn đang chảy máu, tuy có chút bực vì hắn cự tuyệt chuẩn bệnh, nàng không biết nên làm sao mới đúng. Hơn nữa, hắn tức cái gì? Tức Hô Diên Phong muốn đem nàng đi? Hay là tức nàng không cự tuyệt hắn ta?

Nhưng bất luận là khả năng nào, tất cả đều tạo thành áp lực cho nàng, bởi vì hắn càng tức thì chứng tỏ hắn càng quan tâm, nhưng nàng không thể cho hắn, chính nàng cũng không biết mình có thể sẽ đột nhiên biến mất khỏi nước này hay không, nàng không dám cho hắn nhiều hy vọng!

Trước vẫn cho là hắn cưới nàng vì muốn trả thù nàng đã không kín miệng, cưới vào rồi mới hanh hạ, nhưng không ngờ hắn động chân tình với nàng.

Nhưng là một Vương gia thì chân tình có thể kéo dài được bao lâu.

Nàng sợ mình hãm sâu rồi không thể tự kiềm chế mình được lại đả thương chính mình.

Cắn môi, đi tới bên giường.

Cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, vốn không dám đến gần lại bất chấp tất cả vén tấm màn ra ngồi vào mép giường.

”Vương gia….” Nàng nhẹ nhàng nói một tiếng, nhưng hắn không để ý tới, nàng buông vật trong tay xuống, kéo tay áo của hắn, ”Vương gia, tức giận thì tức giận nhưng cũng không thể bạc đãi bản thân chứ!”

Nàng không ngờ tính khí bướng bỉnh của hắn lại hạ thấp thành tính khí hỡn dỗi.

”Không nên tức giận có được không? Đắp thuốc lên, đừng xem thân thể mình cường tráng nhưng máu cũng có hạn, cũng không thể chờ người khác cho ngươi máu.” Cúi đầu nghĩ, nàng nói cái gì vậy, chỗ này đâu có thiết bị truyền máu.

Không quản nhiều như vậy, nàng không thể nhìn máu của hắn chảy cạn được.

Nàng ghé đầu chuẩn bị kéo tay hắn, mà cảnh tược trước mắt khiến nàng hít phải một ngụm khí lạnh.

Tất cả máu đều ở trên chăn, trên tay mặc dù máu không chảy đầm đìa nhưng không ngừng rỉ ra bên ngoài, khăn buộc trên tay đã sớm đổi màu, nàng vội vàng kéo cánh tay hắn đến trước mặt, lỗ mũi nhất thời chua xót.

“Vương Gia.