Không yêu sẽ không quay lại

Không yêu sẽ không quay lại

Tác giả: Gia Diệp Mạn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329340

Bình chọn: 9.5.00/10/934 lượt.

ống.

Đây không phải là lần đầu ngã bệnh, nhưng lần trước cũng đã qua mấy năm rồi, lần thứ nhất đều anh ở cùng với cô.

Nam Tịch Tuyệt đem tay cô nhét ở phía dưới chăn, cho cô ăn chút cháo Bát Bảo đã được giữ nhiệt, “Đói bụng không, ăn lót bụng trước. . . . . . . Em cảm không nhẹ, tối nay ở lại nơi này, sáng ngày mốt là có thể tốt lên rồi.”

Anh vừa nói xong, An Nhiên đã vén chăn lên cầm lấy quần áo ở đuôi giường mặc, “Em không sao, không cần thiết nằm viện, trở về thôi.” Sau khi Khâu Thiếu Trạch chết, bệnh viện trở thành một trong những nơi cô ghét nhất. Ở chỗ này, cô nghĩ đến ba mẹ cô cãi vả, cô liều mạng sinh hạ bảo bối sau khổ sở cùng tịch mịch.

Cô cố ý muốn đi, Nam Tịch Tuyệt cũng không cản cô. Hai người ra khỏi bệnh viện, bên ngoài đã trời đã tối. Nam Tịch Tuyệt gọi xe, An Nhiên khoát tay cũng không đợi anh, “Muốn ngồi xe chính anh ngồi đi, em muốn đi một chút.”

Nam Tịch Tuyệt liền đi theo phía sau cô.

An Nhiên nhìn cái bóng thật dài của anh, liền cố ý đạp lên. Cô mới vừa hạ sốt, thân thể chưa khỏe, đi một đoạn ngắn đường đã một thân đổ mồ hôi, bị gió lạnh thổi, liền hắt xì hơi. Một thương tổn này, khí nóng giống như chạy theo, cô lắc lư, quả thật không đứng vững.

Nam Tịch Tuyệt đi vòng qua phía trước cô, đưa lưng về phía cô ngồi xuống, “Anh cõng em.”

An Nhiên lên lưng, ôm cổ anh, hai tay anh cầm khuỷu chân của cô. Cõng cô từ từ đi.

An Nhiên đem cổ áo của anh lật xuống một chút, dùng gương mặt dán sát vào cổ của anh, cọ xát. Loại nũng nịu mờ ám này khiến tâm tình Nam Tịch Tuyệt lập tức dễ chịu hơn.

Sau khi trở về, Nam Tịch Tuyệt đem cháo hâm nóng cho cô ăn…, An Nhiên nếm thử một miếng, trong miệng thật sự không có vị, không chịu ăn, cô cầm chén vừa đẩy tới, nói: “Em muốn ăn củ cải trắng muối.”

Nam Tịch Tuyệt đi đến chỗ cô bưng ra một bàn. Nghĩ đến An Nhiên liền bắt đầu chảy nước miếng, cô thử nếm một miếng, thoải mái nheo mắt lại, mùi vị thật sự rất ngon! Lần này trên bàn có củ cải trắng muối, cô lại ăn hơn phân nửa chén cháo.

Nhìn cô chịu ăn cơm, Nam Tịch Tuyệt rốt cuộc yên tâm. Anh sáng sớm đi ra ngoài mua sữa đậu nành bánh bao bánh tiêu nóng về. Nhìn cô ăn được ngon, anh mới ý thức được mình cũng cực đói.

An Nhiên an tĩnh nhìn anh miệng to ăn cơm, ăn canh, đột nhiên nói: “Em với anh cùng trở về.”

Nam Tịch Tuyệt suýt bị bánh bao thịt làm nghẹn, anh uống sữa đậu nành nuốt xuống, mong đợi nhìn tới cô, “Thật?”

An Nhiên gật đầu một cái. Tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, an nguy của Lâm Lâm cô ngược lại yên tâm. Chỉ là Tô Nam. . . . . . Bị cha mẹ của Tô Nam phát hiện anh vô cớ mất tích, nếu lại tra ra bị người trói đi, nhất định sẽ nổi lên sóng gió. Hơn nữa cô cũng không thể để cho Tô Nam vô duyên vô cớ chịu loại uất ức này.

Cô hiện tại, không có biện pháp cùng Nam Tịch Tuyệt phản kháng.

Tay cô chỉ trên bàn cơm xẹt qua xẹt lại, nghiêm túc nhìn anh, “Anh phải lập tức thả Tô Nam ra.”

Nụ cười trên mặt Nam Tịch Tuyệt cứng lại, anh lại cầm cái bánh bao, uống một ngụm sữa hơn nửa đi xuống, trong lòng là không nói ra được buồn bực. Anh không phải có ý buộc cô đồng ý. Nhưng cô vì nam nhân kia mới cùng anh trở về, trong lòng anh chính là hàng nghìn hàng vạn không thoải mái. Nghĩ tới đây, anh liền không ăn được, đem đồ còn dư lại bỏ vào sọt rác, “Về đến bên kia anh liền thả người.”

An Nhiên gật đầu một cái, “Một lời đã định.”

Cô mệt chết đi, nằm dài trên giường lại ngủ không được.

Nam Tịch Tuyệt tắm rửa ra ngoài, khăn tắm lớn vây quanh che kín nửa người dưới, mở rương hành lý của anh dựng ở góc tường tìm áo ngủ.

An Nhiên nhìn anh một cái, dời đi ánh mắt, người này thật là không đem mình là người ngoài, ngày hôm qua cướp người đi không nói, còn thuận tiện làm cho người ta đem rương hành lý của anh mang theo tới đây.

Nam Tịch Tuyệt ở trước mặt cô thay áo ngủ. An Nhiên vùi ở trong chăn, mặt kìm nén đến đỏ bừng. Anh nhiều tuổi rùi mà vóc người còn là tốt như vậy, cái mông vểnh lên, hai chân thẳng tắp cao to. Lúc anh cài nút nút áo đối diện cô, mấy khối cơ bụng cũng là thấy rất rõ ràng. Anh giống như bền chắc hơn so trước kia. . . . . .

“Em muốn cùng Lâm Lâm nói chuyện.” An Nhiên nhìn anh tới đây ngồi, có chút khẩn trương.

Nam Tịch Tuyệt suy nghĩ một chút, nhìn mặt của An Nhiên căng thẳng, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho bên kia.

An Nhiên vừa nghe đến âm thanh Lâm Lâm liền vội vàng ngồi xán lại.

Lâm Lâm nghe rất hưng phấn, “Mẹ, mẹ có biết con ở trong một tòa thành! Chờ con hoàn thành nhiệm vụ, có thể về nhà thăm mẹ.” Cô bé cười rất vui vẻ, An Nhiên nghe không hiểu ra sao, cô nghi ngờ nhìn Nam Tịch Tuyệt, anh nhún nhún vai.

“Bảo bối, ở bên kia chơi tốt, mẹ lập tức đi ngay đón con về nhà.”

Âm thanh mềm mại của Lâm Lâm truyền đến, “Lâm Lâm cũng muốn mẹ. Mẹ con hiện tại ở trong lâu đài như của công chúa, còn có một phòng ốc chocolate, tựa như “Lucy đi tây thiên” cùng một dạng. . . . . . . Đúng rồi, nhớ nói một tiếng với ba, Lâm Lâm thật thích ba.”

Nghe con gái vui mừng như thế, không khóc náo, lòng của An Nhiên để xuống hơn phân nửa. Sau khi để điện thoại xuống, Nam Tịch


Teya Salat