
u Gia Trạch nhìn lướt qua mặt cô, miễn cưỡng cười: “Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn đi toilet”
Anh đi qua bên người cô, cái gì cũng không giải thích cái gì là chân tướng, anh khinh thường hừ một tiếng. Hôm qua anh không có lái xe về, cho dù cô yêu anh đến hèn mọn như vậy, thì anh cũng không có cảm giác nào khác
Nhâm Niệm cong khóe môi, lặng lẽ nở nụ cười
Tốt lắm, dường như cô với bọn họ, cho tới bây giờ đều là người của 2 thế giới, cô vĩnh viễn tầm thường như vậy, anh vĩnh viễn sẽ không rung động, bọn họ chỉ âm dương kém sai gặp gỡ nhau, thì ra vốn không có sau đó, chỉ có cô muốn giữ lại chút tâm tư cho riêng mình
Không phải lòng của anh ngoan độc, cũng không phải anh xem thường cô, mà vì anh không yêu cô cho nên nỗi đau của cô cũng không liên quan đến anh.
Chương 4
Nhâm Niệm chỉnh đốn lại cảm xúc của mình một chút mới cười với Chu Gia Dực, nói lời cảm ơn, bây giờ còn có người sẵn lòng suy nghĩ vì mình. Chu Gia Dực nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, không khỏi có chút đau lòng. Phần lớn anh em nhà Chu gia đều là con trai, sau này thật vất vả mới có một đứa em gái – Chu Gia Dao. Tất cả mọi người đều hết sức cưng chiều cô, chỉ là Chu Gia Dao được trưởng thành trong một gia đình ấm áp, từ nhỏ đến lớn đều thuận buồm xuôi gió, mọi người đều chiều theo ý cô. Nhâm Niệm là người con gái làm cho Chu Gia Dực có xúc động muốn bảo vệ, coi cô như em gái của mình, không hy vọng nhìn thấy sự lo lắng trên mặt cô
Sau này anh đem cảm xúc này nói với bà xã của mình, vợ anh cười nói anh nghiện làm anh cả không thôi
Cô đi xuống lầu nói lời tạm biệt với bà nội Chu, chú Chu và cô Chu: “Làm phiền mọi người rồi ạ, sắp đến giờ bay của con rồi, con phải trở về, cảm ơn sự chăm sóc của mọi người”
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người cô đi ra khỏi biệt thự của Chu gia, đi ra khỏi cửa lớn, cô quay đầu nhìn xung quanh một chút, ngôi biệt thự quen thuộc trong trí nhớ, sau này nó cũng chỉ có thể ở lại trong miền ký ức mà thôi, trong quá khứ, mỗi lần qua đây chơi, tâm trạng của cô sẽ rất tốt, dĩ nhiên cảm xúc cũng dâng trào, đơn giản vì cô nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy người mà cô tâm tâm niệm niệm
Tạm biệt, thật sự tạm biệt, tốt lắm, trời xanh dùng cách này để cho cô thật sự có thể buông xuống, từ nay về sau, tất cả những gì ở nơi này, cô sẽ đặt chúng nguyên vẹn ở một góc, vì nó cô nên gia cố một cái nắp chắc chắn, chỉ có cô mới có thể mở ra
Cô cũng không nói gì, cô sớm đã bỏ lỡ chuyến bay, cô đi thật lâu mới đến trạm xe công cộng, bắt xe đến ngoại ô
Cô đứng ở trước mộ bia của cha mẹ mình, trên bia đã có rất nhiều rêu xanh, cô đưa tay sờ, trên ngón tay cũng là dấu vết màu xanh biếc, cô ngơ ngác nhìn tay mình, nước mắt đột nhiên rơi xuống: “Ba mẹ, con thật bất hiếu, lâu như vậy mới trở về thăm 2 người” Cô dùng tay kia lau nước mắt:
“Đừng lo lắng cho con, con gái rất tốt, trước kia con không biết rửa chén nhưng bây giờ con có thể rửa chén rất sạch, cô nhỏ nói con rửa chén sạch đến mức có thể soi được bóng người đấy. bây giờ con có thể quét dọn phòng ở rất sạch sẽ, lần trước con còn được khen thưởng là công nhân tốt nhất, con quét dọn phòng chưa bao giờ bị khách hàng khiếu nại, con còn có thể nấu rất nhiều món để ăn cơm, rất nhiều…” Cô im lặng hồi lâu: “Con gái đã trở nên rất tốt, vì sao không cho con cơ hội hiếu thuận với ba mẹ?”
Trước kia cô tùy hứng như thế nào nhưng vẫn là bảo bối trong lòng ba mẹ, mỗi ngày ba tới đón cô tan học, chỉ cần là họp phụ huynh ông đều sẽ đến tham dự, cho dù có cuộc họp quan trọng đều sẽ hoãn lại. Mẹ sẽ làm những món ăn cô thích, mỗi lần đều làm một bàn lớn, cô nhớ mỗi năm sinh nhật cô, họ sẽ tặng cho cô một món quà đặc biệt
Cô vuốt mộ bia, nhẹ nhàng áp mặt vào trên đó, mộ bia lạnh lẽo áp trên mặt cô, lòng cô cũng cảm thấy trống trơn lạnh lẽo.
Bây giờ cô không có mẹ, cũng không có ba, sau này thế giới của cô cũng không có người mà cô tâm tâm niệm niệm nữa rồi
“Ba mẹ, con muốn rời khỏi Lâm thị, có lẽ thật lâu mới trở về, có lẽ mãi mãi cũng sẽ không trở lại nhưng con sẽ nhớ ba mẹ, tha thứ cho con gái bất hiếu” Cô chậm rãi ngồi xuống, quỳ gối xuống đất, dập đầu lạy ba cái để tạm biệt
Chu Gia Dực trầm mặc nửa ngày vẫn lựa chọn xuống lầu, Chu Trị An và Nghê Vân vẫn ngồi ở trên sofa duy trì động tác ban đầu mà bà nội Chu cũng không ngừng thở dài
“Ba mẹ, các người thật sự tin Tiểu Niệm là loại người này sao?” Anh nhìn thấy bố mẹ của mình không nói chuyện, không khỏi cảm thấy tức giận: “Thay vì hoài nghi nhân phẩm của Tiểu Niệm còn không ngẫm lại xem con trai của bố mẹ là loại người gì”
Chu Trị An và Nghê Vân nhìn nhau một chút, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng đứa con trai út của bọn họ, quả thật giỏi sử dụng mưu kế, hơn nữa cũng không có đạo đức gì. Suy nghĩ một chút thái độ của Chu Gia Trạch đối với chuyện này, anh lại bảo trì trầm mặc, quả thật không giống tác phong làm việc của anh
“Gọi Gia Trạch xuống đây cho ba” Chu Trị An suy nghĩ hồi lâu lúc này mới lên tiếng
Chu Gia Trạch bĩu môi, anh vừa mới gọi điện thoại cho Tâm Dịch, điện thoại đã đổ chuông nhưng cô không tiếp, giận dỗi anh