
, mình làm như vậy thì có ích gì?
Bây giờ Thẩm Tâm Dịch muốn gây ầm ĩ với anh, thái độ của anh từ ngày đầu tiên đến bây giờ cũng có thay đổi rất nhỏ, lúc đầu là thật tâm lo lắng nhưng hôm nay là do chủ nghĩa nhân đạo, phải vội vàng chạy tới bệnh viện
Bên kia đã làm cho anh cảm thấy buồn phiền, nếu cô lại làm ầm ĩ chỉ càng làm anh thêm phiền mà thôi, khiến anh cảm thấy không có người hiểu anh, cũng không có người quan tâm anh làm anh chạy trốn xa hơn mà thôi. Cho dù mình đứng ở phía có lợi cũng không thể đi tranh cãi, bằng không người khác không chỉ cảm thấy áy náy, ngược lại càng cảm thấy phiền
Nhâm Niệm từ từ thở dài, không muốn nghĩ quá nhiều nên nằm xuống ngủ
Cô mơ thấy một giấc mộng không tốt cũng không xấu, cô về với năm 17 tuổi, vô ưu vô lo, năm tuổi thanh xuân rực rỡ nhất
Sắc mặt Chu Gia Trạch càng ngày càng khó coi, Thẩm Tâm Dịch buộc anh đến bệnh viện, sau đó thì cảm xúc của cô thay đổi, mắng anh là kẻ bạc tình còn ném các thứ trước mặt anh, nếu như không đi, cha mẹ cô lại gọi điện khổ sở van xin. Kể lại khoảng thời gian tốt đẹp mà 2 người họ từng gắn bó, thuật lại như một cái máy
Nhâm Niệm cũng nhìn ra vẻ buồn bực không vui của anh, thậm chí anh trực tiếp tắt điện thoại, không tiếp bất kì cuộc gọi nào. Cô cảm thấy buồn cười, trên thế gian này thật sự có lời hẹn ước một đời một kiếp sao? Kỳ thật không có, từ trước đến nay, tình yêu không có vĩ đại như vậy, những người có thể trọn đời trọn kiếp bên nhau, dựa vào thiên thời địa lợi nhân hòa, còn dựa vào điều kiện, hoàn cảnh của bọn họ, dựa vào tính cách, môi trường xung quanh… Trước giờ, tình yêu không vì bản thân mình
Cho dù tình cảm có sâu cũng sẽ từ từ bị mọi thứ mài mòn không còn sót lại, có lẽ đến một ngày, ngay cả những thứ tốt đẹp nhất, họ cũng không nguyện ý nhớ lại
Nhâm Niệm cũng không nhắc lại việc này, chỉ im lặng ăn cơm chiều ở ngoài với anh, sau đó thì đi tản bộ
Cô thích đứng ở bờ sông gió thổi, thói quen này anh cũng biết
“Chúng ta nói chuyện đi” Gió thổi tóc cô bay tán loạn, thậm chí che khuất nửa khuôn mặt của cô, không hề có hơi thở suy sụp, ngược lại càng tăng thêm vài phần đáng yêu và hoạt bát. Bởi vì từ đầu đến cuối, cô đều đang cười
Chu Gia Trạch hơi gật đầu
“Trong khoảng thời gian này, anh rất phiền phải không? Nói ra đi” Giọng nói của cô hết sức tùy ý, dường như không phải đang hỏi chuyện của bạn trai mình với bạn gái trước
Chu Gia Trạch hơi chần chừ một lát, nhưng vẫn nói, anh nói về suy nghĩ của mình trong thời gian gần đây, nói anh không thể nào tin được cũng không thể nào hiểu được Thẩm Tâm Dịch, anh vẫn cho rằng Thẩm Tâm Dịch là một người tự tin, kiên cường. Cho tới bây giờ, dù không có anh, cô vẫn có thể xoay người đi tìm kiếm hạnh phúc thuộc về mình. Sự thật cho thấy cô càng ngày càng trở nên xa lạ, làm anh hoài nghi, Thẩm Tâm Dịch trước đây anh quen biết và Thẩm Tâm Dịch hiện tại là 2 người.
Anh đối mặt với Thẩm Tâm Dịch đã tình bi lực tẫn (sức cùng lực tận) rồi.
“Đọc nhiều tiểu thuyết sẽ giúp hiểu được phụ nữ” Giọng điệu của Nhâm Niệm vẫn thoải mái, bình thản.
Nhâm Niệm lật một cuốn tiểu thuyết cho anh xem, Chu Gia Trạch lùi phía sau 2 bước, rõ ràng cảm thấy bài xích nhưng Nhâm Niệm cũng rất kiên trì, bộ tiểu thuyết ngắn đến không thể ngắn hơn. Một cô nữ sinh yêu nam chính, dù đủ mọi cách để phá hoại tình cảm của nam nữ chính, nam chính cảm thấy áy náy với cô nữ sinh đó, còn nữ chính lại cảm thấy chán ghét tình cảm của bọn họ cho rằng nam chủ phản bội mình. Nam chính nói anh không có bất kì tình cảm gì với cô nữ sinh đó nhưng vẫn không ngừng gặp mặt, Nhâm Niệm vừa xem mở đầu thì biết kết cục của loại chuyện xưa này rồi, thậm chí còn quy nó về loại tiểu thuyết hạng 3 lót ở dưới đáy
Chu Gia Trạch không hiểu ra sao cả nhìn cô
Nhâm Niệm tiếp tục nhìn ngọn hải đăng ở trung tâm dòng sông, không ngừng phập phồng lên xuống ở trong nước
“Chờ cô ấy mài hết sự áy náy của anh sẽ khôi phục lại như bình thường thôi” Nhâm Niệm nhẹ nhàng nói
Lòng Chu Gia Trạch lại hung hăng nhói lên, anh đối với Thẩm Tâm Dịch quả thực có chút áy náy, cảm xúc nhỏ bé này cứ hết lần này đến lần khác tra tấn anh, làm cho anh không nhịn được cảm thấy đau xót
Càng đau, giống như Nhâm Niệm nói, càng bào mòn sự áy náy của anh, chứ không phải bào mòn tình yêu của anh
Nhâm Niệm nhìn di động của mình: “Em cho anh thời gian, không có nghĩa là em tán đồng với việc làm của anh, bây giờ em chính là nữ chính trong bộ tiểu thuyết này, anh cảm thấy điều em muốn là gì?”
Điều cô muốn, không phải ngoài mặt người đàn ông nói không còn tình cảm với cô ta, còn tồn tại áy náy hay là cái gì khác, cô muốn chính là bất luận phụ nữ bên ngoài có viện lý do gì thì người đàn ông đó sẽ chủ động rời xa cô ấy, không lặp đi lặp lại giải thích vấn đề yêu hay không yêu
Chu Gia Trạch á khẩu, chỉ có thể nói: “Thật xin lỗi”
Trong khoảng thời gian này, chắc chắn cô cũng rất khó chịu, chỉ có điều cô không nói ra thôi. Anh ôm chặt lấy cô nói: “Thật xin lỗi, Nhâm Niệm”
Đó là lý do sao? Cô không có mở miệng
Áy náy của đàn ông cũng sẽ mài mòn tình yêu của phụ nữ, cuối cù