Snack's 1967
Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Úy Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325424

Bình chọn: 8.5.00/10/542 lượt.

đã quay người lại và phát hiện ra cô. Cô ấy ‘ủa’ một tiếng rồi đi về phía cô: “Vệ Lam, sao cậu lại ở đây?”

Vệ Lam cười gượng, cố gắng đối mặt với Chân Chân: “Hiện nay mình đang làm tại phòng tạp chí của Azre.”

Có vẻ như Quách Chân Chân rất bất ngờ, nhưng ngay sau đó chợt hiểu ra và gật đầu: “Cách đây ít lâu mình đi ngang qua Lam Quang, tiện thể vào thăm cậu. Đúng lúc ấy gặp trợ lý của các cậu đi xuống lầu, cô ấy nói với mình cậu và Minh Quang đã chia tay rồi, mình không tin cho lắm, định gọi điện hỏi cậu nhưng gặp hết chuyện này đến chuyện kia, rồi cũng sợ đó là sự thật, gọi cho cậu nhắc đến chuyện đó thì sẽ làm cậu đau lòng. Bây giờ nhìn cậu thế này thì đúng là vậy rồi. Nhưng cậu và Minh Quang đang yên đang lành, sao tự nhiên lại chia tay?”

Vệ Lam cười cười: “Giữa hai bọn mình xảy ra chút vấn đề nên đã chia tay.”

Có vẻ như Quách Chân Chân đã thoát khỏi nỗi đau thất tình nên trên mặt cũng không còn vẻ suy sụp như trước nữa, cô chăm chú nhìn Vệ Lam, dường như yên tâm gật đầu: “Xem ra cậu cũng không sao, vậy mình yên tâm rồi.”

Vệ Lam nghi hoặc nhìn cô: “Chân Chân, cậu thật sự không sao chứ?”

Quách Chân Chân lơ đễnh xua tay: “Đã sớm không sao rồi. Mình đã nghĩ thông suốt, không phải của mình thì cưỡng cầu cũng vô ích.” Dừng một lát, cô hỏi lại: “Sao lại trùng hợp như vậy, cậu làm ở Azre?”

“Sau khi mình rời khỏi Lam Quang, thấy tin tuyển dụng nên tới đây làm.” Vệ Lam nói dối nên không được tự nhiên lắm: “Hơn nữa dù gì thì Đoàn Chi Dực cũng là bạn học cũ, sẽ chiếu cố đến mình hơn.”

Quách Chân Chân có vẻ không đồng ý lắm với lời của cô: “Bảo anh ấy chiếu cố thì đừng nghĩ đến còn hơn. Có điều Azre cũng không tồi, rất có tương lai, chắc chắn là tốt hơn cái phòng làm việc bé tí của cậu trước đây. Tuy mình có chút không cam lòng, nhưng cậu ở đây làm việc mình cũng không để ý gì đâu.”

Trái ngược với vẻ thẳng thắn thành thật của Quách Chân Chân, Vệ Lam bỗng cảm thấy mình hệt như một kẻ tiểu nhân bỉ ổi, lòng cô trở nên buồn phiền. Cô gần như không có dũng khí để đối mặt với người bạn thân thời niên thiếu nữa.

Quách Chân Chân không phát hiện ra vẻ khác thường của cô, lầu bầu oán trách một mình: “Đoàn Chi Dực đúng là quá vô tình mà. Mình đáp ứng là sẽ không quấy rầy anh ấy nữa nhưng cũng đâu cần cố ý không gặp mình chứ.”

“Cậu tìm anh ta có việc à?” Vệ Lam dè dặt hỏi.

Quách Chân Chân gật đầu: “Mình tra được một vài chuyện liên quan đến Trần Vũ Yên, muốn cho anh ấy xem. Tuy Đoàn Chi Dực không thích mình nhưng anh ấy cũng từng giúp đỡ mình, cũng ình một giấc mơ đẹp, mình không muốn anh ấy bị Trần Vũ Yên gạt. Anh ấy ở bên cạnh cô ta, sớm muộn gì cũng bị cô ta hại.”

“Trần Vũ Yên?” Vệ Lam ngạc nhiên: “Cậu nói anh ta cặp với Trần Vũ Yên?”

Quách Chân Chân ừ một tiếng: “Lúc anh ấy đến bệnh viện thăm mình đã ngầm thừa nhận rồi, anh ấy chia tay với minh là vì Trần Vũ Yên.” Nói xong cô xua tay, lục lấy một tài liệu từ trong túi xách ra đưa cho Vệ Lam: “Thôi đi, nếu anh ấy không muốn gặp mình thì mình không ép. Cậu làm ở đây, xem lúc nào có cơ hội thì đưa cho anh ấy giúp mình, coi như đây là việc cuối cùng mình làm cho anh ấy.”

Vệ Lam cầm lấy túi tài liệu, cắn môi: “Chân Chân…”

Quách Chân Chân mỉm cười: “Cậu sao thế? Mình thật sự không sao mà, sớm đã nghĩ thông suốt rồi. Mình định rời khỏi Giang Thành về quê làm việc. Nghĩ lại thì mình cũng có bị thiệt gì đâu, Đoàn Chi Dực cấp ình một khoản phí chia tay khổng lồ, mình cũng không ngốc đến mức giả vờ thanh à từ chối. Không có được tình yêu, có tiền thì cũng tốt rồi.”

Chân Chân nói rất thản nhiên nhưng Vệ Lam phát hiện mắt cô đã hơi đo đỏ. Cô đưa tay ra nắm lấy tay Chân Chân: “Chân Chân, xin lỗi cậu.”

Quách Chân Chân bật cười: “Sao cậu phải xin lỗi mình? Cậu cũng đâu làm gì có lỗi với mình chứ.” Nói xong cô rút tay ra vỗ vỗ lên mu bàn tay Vệ Lam: “Được rồi, mình không quấy rầy cậu làm việc nữa, về quê thì đừng có quên tìm mình đấy, chúng ta sẽ hẹn mấy bạn học cũ đến những chỗ hồi nhỏ hay đến chơi.”

“Ừ.” Vệ Lam gật đầu.

Quách Chân Chân lau mắt, quay người bước đi.

Vệ Lam nhìn tài liệu trong tay, nghĩ một lát rồi đi đến trước mặt cô bé tiếp tân: “Em thông báo cho Je giùm chị, nói là Vệ Lam phòng tạp chí tìm anh ấy.”

Lúc nãy hai người nói chuyện, cô bé đã nghe được phần nào, biết cô gái lúc nãy chính là bạn gái cũ của ông chủ, mà cô còn nhớ rõ người đồng nghiệp mới này, chính là người lần trước đến đưa cơm cho ông chủ. Hai người này hình như là bạn. Đúng là một mối quan hệ thật phức tạp.

Sau khi thông báo, đương nhiên Vệ Lam được cho vào.

Cô bước tới trước cửa phòng làm việc, gõ cửa và bước vào. Đoàn Chi Dực đang cắm cúi làm việc, cảm giác cô đã vào thì ngẩng đầu lên nhìn cô. Thấy cô bưng một ly cà phê còn bốc hơi thì khóe môi hơi cong lên, đứng dậy vòng qua cái bàn tới trước mặt cô, đưa tay bưng lấy ly cà phê uống một hớp, và không quên bình phẩm: “Hương vị không tồi, nhưng bỏ hơi nhiều đường, tôi không thích cà phê ngọt quá, lần sau mang cà phê tới cho tôi thì bỏ ít một chút.”

Này, đây là cà phê tôi pha cho chính mình đấy chứ! Vệ Lam há hốc mồm nhìn cái tên tự cho