The Soda Pop
Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Úy Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326102

Bình chọn: 10.00/10/610 lượt.

chúng nên nơi Trần Vũ Yên đến là một chỗ hơi kín đáo.

Hai người ngồi trong phòng VIP, Vệ Lam nói thẳng vào vấn đề: “Cô tìm tôi có việc gì không?”

Trần Vũ Yên cười cười, rót cho cô một ly rượu: “Không có chuyện thì không thể tìm cô sao? Tôi còn tưởng chúng ta là bạn chứ!”

Vệ Lam không biết nói gì, bọn họ và hai chữ bạn bè cách nhau quá xa.

Trần Vũ Yên nhìn vẻ mặt lúng túng của cô, tiếp tục cười nói: “Thật ra tôi tìm cô là muốn nói chuyện về Đoàn Chi Dực.”

“Nếu là thế thì cô nên đi tìm Quách Chân Chân.” Vệ Lam vô thức nói.

Trần Vũ Yên lại không cho là đúng: “Nhưng tôi lại muốn tìm cô, chẳng phải hai người là bạn học cũ sao?”

Không biết tại sao, tuy cô ấy nói rất thản nhiên nhưng Vệ Lam lại trở nên rất căng thẳng, cô bưng ly rượu lên, bắt đầu uống từng hớp, từng hớp đến hết, như để cuốn trôi đi sự hoảng hốt bỗng dưng ập tới này.

Trần Vũ Yên cũng uống một hớp, như nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Vệ Lam, cô không cần phải căng thẳng, tôi chỉ muốn nói với cô về chyện của Đoàn Chi Dực thôi.”

Vệ Lam biết chuyện này không liên quan tới mình, nhưng lúc này, tự nhiên cô lại muốn nghe.

Chương 35: Quà tặng

Dịch: Thanh Dạ

Trần Vũ Yên lắc ly rượu, chậm rãi mở miệng: “Lúc đó tôi vừa mới đến Pháp du học, làm công trong một quán ăn Trung Quốc, tôi bị hai người khách quấy nhiễu, chính Đoàn Chi Dực đã giải vây giúp tôi.” Nói đến đây, cô ấy nhìn Vệ Lam không biết có ý gì, nói: “Có phải cô cảm thấy anh ấy không giống người thích bênh vực kẻ yếu phải không?”

Vệ Lam lưỡng lự gật đầu, ở trong lòng cô, Đoàn Chi Dực không giống người thích đi bênh vực những người yếu đuối.

Trần Vũ Yên ưu tư nở nụ cười, nói: “Anh ấy đúng thật không phải là người thích bênh vực kẻ yếu, chỉ hôm đó đúng lúc tâm trạng anh ấy không tốt, gặp phải chuyện đó, càng làm cho trong lòng anh ấy bực bội hơn, cho nên mới tiện tay giúp tôi thôi. Nhưng như thế với tôi đã quá đủ rồi. Điều quan trọng là, Đoàn Chi Dực có thứ tôi thiếu nhất lúc đó….. là tiền. Lúc đó anh ấy vừa tách rời khỏi gia đình để tự lập nghiệp, mặc dù không thiếu tiền, nhưng một người Trung Quốc trẻ tuổi lập nghiệp ở trên đất Châu Âu, cũng là một chuyện rất khó, nhất là ngành truyền thông. Vì thế anh ấy tài trợ cho tôi, tôi làm việc cho anh ấy, coi như là đôi bên cùng có lợi. Sau này, khi tôi tốt nghiệp rồi, anh ấy thành đạt quay trở về nước phát triển sự nghiệp, rồi đề cử tôi với đài truyền hình, trở thành một ngôi sao nổi tiếng trên màn ảnh như bây giờ.”

Vệ Lam im lặng vài giây, thờ ơ ừm một tiếng, nói: “Một câu chuyện đầy thú vị. Nhưng tôi không biết tại sao cô lại kể cho tôi nghe chuyện này.”

Trần Vũ Yên cười to ha ha: “Thật ra cũng không có nguyên cớ gì, chẳng qua chỉ muốn nói, người bạn cũ của cô, thật ra là một người rất tốt, tốt gấp trăm ngàn lần so với vẻ bề ngoài. Nếu anh ấy không lạnh lùng quá mức, có lẽ tôi đã yêu anh ấy từ lâu rồi.”

Vệ Lam ngẩn người: “Cô và anh ta không phải….”

“Tất nhiên không phải rồi.” Trần Vũ Yên quả quyết chặn lời của cô lại.

Vệ Lam thở một hơi nhẹ nhõm: “Thế thì tôi yên tâm rồi, nếu không Chân Chân làm vậy thật không đáng.”

Trần Vũ Yên nở nụ cười chế nhạo: “Cô nói Quách Chân Chân sao?” Mà thôi, cô ấy chuyển đề tài, vẫy tay mỉm cười, nói: “Cho qua đi, không nói đến Đoàn Chi Dực nữa, một người đàn ông thối tha như vậy, cũng không có ý nghĩa gì, vẫn nên cạn ly vì những người phụ nữ vĩ đại như chúng ta.”

Vệ Lam cũng mỉm cười, cũng giơ ly lên, cụng nhẹ với cô ấy một cái, ngửa đầu lên uống một hơi.

Có lẽ là cao thủ xã giao bên ngoài, cho nên một người đã không còn là tân binh từ lâu như Vệ Lam, cũng vô thức bị Trần Vũ Yên chuốc say một ly rồi một ly. Đã vậy Vệ Lam còn có một tật xấu, uống ít thì không sao, uống nhiều quá sẽ ngủ ly bì, mấy ly xuống bụng, vô thức đã chìm trong sương mờ, dần dần không biết trời đất gì hết.

Hai đôi mắt hơi ngà say của Trần Vũ Yên, nhìn thấy người đối diện nằm sấp xuống, chống tay lên đầu suy nghĩ một lát, mới lấy điện thoại trong túi ra, bấm một dãy số, đến khi điện thoại có người nhận, mới thấy đôi môi mỏng của cô hé mở: “Chi Dực à, em tặng anh một món quá rất tuyệt nha.”

“Trần Vũ Yên, anh không có thời gian ngồi nói những chuyện buồn chán gì đó với em.”

“Buồn chán sao? Em cũng thấy vậy, Vệ Lam sau khi uống say thì buồn chán như thế đó, chỉ biết ngủ ly bì. Em tính gọi điện thoại kêu Minh Quang đến đón cô ấy, nhưng anh ta lại không ở Giang Thành.”

“Em, đang, ở, đâu!”

Trần Vũ Yên để điện thoại ra xa, cười khẽ một tiếng, xoa xoa lỗ tai bị hoảng sợ của mình, cúp điện thoại.

Nửa tiếng sau, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Đoàn Chi Dực xông vào với vẻ mặt giận đùng đùng, trước hết là nhìn người nằm dài trên bàn, rồi mới nhìn đến Trần Vũ Yên đang ung dung ngồi đó, quát: “Trần Vũ Yên, em giở trò quỷ gì hả?”

Người bị quát tháo tỏ ra vô tội nhún vai: “Hai người phụ nữ nói chuyện uống rượu với nhau thôi. Ai biết cô ấy uống tệ như vậy chứ, mới có vài ly đã say bí tỉ như vậy rồi.”

Đoàn Chi Dực đi đến bên Vệ Lam, đẩy vai cô, thấy cô không nhúc nhích, lại sờ hai má đang đỏ ửng của cô, chắc chắn cô say mèm rồi, mới ôm cô dậy, nhìn