
thể khuyên được, lại nhìn thấy Đoàn Chi Dực ra tay không thương tiếc, còn Triệu Phi thì sắp sửa không chịu nổi nữa. Đành phải nghiến răng, dùng sức ôm Đoàn Chi Dực từ phía sau, rồi cố hết sức mình, kéo Đoàn Chi Dực đang mất kiểm soát ra.
Sau một hồi đấm đá cuối cũng cũng bình yên trở lại.
Vệ lam vội thừa dịp này thở hì hụt, vẻ mặt tức giận nói: “Tôi đi theo cậu, tôi lập tức đi theo cậu, cậu đừng đánh nữa.”
Đoàn Chi Dực quẹt vết máu ở trên miệng, lấy ra vài tờ tiền nhét vào trong tay chủ cửa hàng lúc nãy đến khuyên can, rồi hừ lạnh với Triệu Phi đang ôm lồng ngực của mình, kéo Vệ Lam vào trong lòng mình, rồi bỏ đi.
Lên xe rồi cơn tức giận của Đoàn Chi Dực vẫn chưa lắng xuống, nắm chặt tay Vệ lam, cảm giác được trong cổ tay cô có vật gì là, bèn kéo mạnh nó ra, làm đứt sợ dây màu đỏ cũ kỉ phai màu, rồi quăng nó ra ngoài cửa xe.
Vệ Lam a lên một tiếng, xoa cổ tay đau nhói của mình, trong lòn đầy bực tức, lớn tiếng gào: “Cậu nổi cơn điên gì vậy!”
Mặt Đoàn Chi Dực xanh lét không nói tiếng nào. Vệ Lam đành phải tức giận im bặt.
Cho đến khi chiếc xe dừng lại ở cái cửa chính quen thuộc, Vệ Lam mới cảm thấy có gì đó không đúng, sau khi Đoàn Chi Dực xuống xe, cô vẫn cố chấp ngồi khư khư trong xe không nhúc nhích, sau đó bị kéo lê lếch ra ngoài, đi thẳng vào trong căn biệt thự lớn.
“Cậu làm gì vậy!” Vệ Lam đấm đá, cũng không làm được gì. Đoàn Chi Dực vẫn không nói chuyện, một câu cũng không nói, chỉ giữ chặt kéo cô đi, vào căn phòng mà hai người đã ngủ cùng nhau vô số lần.
Cuối cùng Vệ Lam cũng biết được mình sắp gặp phải chuyện gì. Một hồi ức xấu xảy ra từ rất lâu, lại hiện lên trong đầu cô. Triệu Phi, tức giận, giường lớn, hình như tình huống lặp lại giống y như cũ.
Cho dù cô có ngốc, cũng lờ mờ biết được chuyện này tại sao như vậy? Nhưng điều này không quan trọng, điều quan trọng nhất là lần này Đoàn Chi Dực có bỏ qua cho cô hay không?
Đoàn Chi Dực không kéo dài thời gian, ném thẳng Vệ Lam lên giường, rồi cởi sạch quần áo của cô.
Lần này khôn ra, Vệ Lam không chống đối quyết liệt, bởi vì cô biết rõ cho dù có chống đối cũng vô ích. Cô chỉ che ngực mình lại, không để ình thấy thẹn vì bị lột sạch, cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn người kia đang hấp tấp kề sát, ở trên người cô muốn làm gì thì làm, vuốt ve cô, hôn môi cô, gặm nhắm cô.
Lần này khác hẳn lần trước. Lần trước Đoàn Chi Dực vẫn còn mặc quần áo, nhưng lần này, cậu không những cởi hết quần áo của Vệ Lam, mà còn cởi sạch quần áo của chính mình.
Cơ thể trẻ trung của hai người, chồng lên nhau trên chiếc giường lớn màu đen, có vẻ bừa bãi lại trong sáng.
Mọi bình tĩnh của Vệ Lam đều sụp đổ khi bộ phận phấn chấn của Đoàn Chi Dực chọc vào trong cái đùi lớn của cô, cô thét lên một tiếng, giọng nói run rẩy, nói: “Đoàn Chi Dực, cậu từng nói cậu sẽ không làm gì tôi mà?”
“Không thật sự làm chuyện gì đó với cậu, cậu còn biết mình thuộc về ai sao?” Hai đôi mắt Đoàn Chi Dực đỏ lên, thở gấp, tách hai chân Vệ Lam ra.
Vùng cấm của thiếu nữ liền bày ra trước mắt cậu. Lúc trước cậu xem trên phim, nhìn chỗ này của người nữ kia cảm thấy rất dơ bẩn. Nhưng bây giờ tận mắt cậu nhìn thấy, lại cảm thấy máu huyết sục sôi, dù sao cậu cũng chỉ là một cậu thanh niên hai mươi tuổi, đang lúc nhiệt huyết dâng à.
Đoàn Chi Dực không có kinh nghiệm, cho dù lý thuyết không biết được nhiều, nhưng lờ mờ vẫn biết phải làm sao. Sau đó nghĩ đến sắp hoàn thành nghi thức, cậu đột nhiên kích động không nhịn được, ngăn Vệ Lam giãy giụa, rồi sờ soạng chỗ đó.
“Cậu tránh ra! Tránh ra đi!” Vệ Lam gào thét giống như bị điên, ở phía dưới có cảm giác rõ rệt, làm cho cô vô dùng sợ hãi, ngoài việc cố gắng giãy giụa, thì vẫn là cố gắng giãy giụa thôi.
Một lát sau, chỉ nghe thấy Đoàn Chi Dực phát ra một tiếng đau đớn, giống như bị co giật, sau đó mọi sức lức đột nhiên tan biến hết. Vệ Lam còn cho rằng lúc mình giãy giụa, làm cho chỗ đó của cậu bị đau, nhưng bên dưới đột nhiên ướt át và nóng, làm cho cô đột ngột bất động.
Chương 28: Chia ly
Dịch: Mon
Đoàn Chi Dực không buông cơ thể Vệ Lam ra, cậu đè lên người cô, thở hổn hển. Cảm giác da thịt chạm vào nhau thật rõ ràng.
Vệ Lam nín thở, im lặng, sau đó cảm nhận được Đoàn Chi Dực vươn một bàn tay ra bóp cổ cô. Cậu không dùng sức quá mạnh nên nó chỉ giống như một sự uy hiếp.
“Trước đây cậu đã nói cậu sẽ ở bên cạnh tôi mãi, sẽ không rời xa tôi. Tôi muốn cậu nói lại một lần nữa.”
Giây phút ấy, Vệ Lam đã loáng thoáng hiểu được tại sao gần một năm nay Đoàn Chi Dực lại làm thế với mình. Trước đây cô chưa từng nghĩ nhiều hơn thế, nhưng bây giờ bỗng nhiên hiểu ra.
Giống như bị một thau nước lạnh giội tới, trong lòng cô cũng cảm thấy lạnh căm vì sự hiểu ra này.
Chắc không phải thế đâu, sao Đoàn Chi Dực lại như thế với cô… Sao cô có thể cùng với Đoàn Chi Dực…
Đầu óc cô rối như tơ vò, chỉ muốn chạy trốn đi thật xa.
Thấy cả buổi trời mà cô không có phản ứng gì, tay Đoàn Chi Dực tăng thêm sức, cậu dữ tợn nói: “Nói!”
Vệ Lam ngẩn ra một lát, mơ mơ màng màng nói theo yêu cầu của cậu: “Tôi sẽ ở bên cậu mãi, sẽ không rời xa cậu.”
“Không gặp lại tên Triệu