XtGem Forum catalog
Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Úy Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324255

Bình chọn: 9.5.00/10/425 lượt.

n thoại ngắt máy rồi, cũng không biết.

Hình ảnh lúc đầu gặp Đoàn Chi Dực, từng chuyện từng chuyện hiện ra.

Lúc cô có thái độ lấy làm tiếc và thương hại về cái chân trái tàn tật của anh, sự xấu hổ của anh, lúc đi theo phía sau anh, sự mất kiên nhẫn của anh, cô mắng anh là thằng thọt, sự tức giận của anh.

Lúc đó cô chỉ cảm thấy anh là một thằng u ám keo kiệt không nói lý lẽ, lại không biết rằng sự tức giận đó của anh là điều đương nhiên.

Cô không dám tưởng tượng, anh vào lúc đó, bởi vì cứu mình mà bị tàn tật, làm thế nào thừa nhận cô, một kẻ cay nghiệt không biết những chuyện đó?

Thức trắng nguyên đêm. Tinh thần của Vệ Lam lại tươi tỉnh.

Buổi sáng chưa đến sáu giờ, cô liền rửa mặt ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài. Đi đến cửa, vừa hay đụng phải mẹ Vệ Lam vừa thức dậy, bà nghi ngờ nhìn con gái bằng ánh mắt quái dị, hỏi: “Con đi làm sớm vậy sao?”

Vệ Lam lắc đầu: “Con đi tìm Đoàn Chi Dực.”

Mẹ Vệ Lam ngẩn người một lúc, không tỏ thái độ gì, chỉ nhíu màu lên: “Lam Lam, con nổi điên gì vậy? Con nói mớ sao?”

Vệ Lam nhắm mắt lại hít một hơi, quay người đối diện với bà: “Mẹ à, con không muốn cãi nhau với mẹ nữa. Con chỉ nói ẹ biết, con gái mẹ, cả đời này chỉ cần một mình Đoàn Chi Dực.”

“Con…” Mẹ Vệ Lam vì những lời nói kỳ lạ của cô, kinh ngạc một hồi nói không ra lời.

Vệ Lam bình tĩnh lấy chiếc đĩa CD trong tay mình dúi vào tay bà: “Mẹ, đây là chuyện mười một năm trước, cảnh Đoàn Chi Dực bị tông xe, mẹ xem đi, rồi mẹ sẽ biết hết mọi chuyện. Anh ấy có nhiều khuyết điểm, cũng làm rất nhiều chuyện sai trái. Nhưng so với những điều tốt đẹp anh ấy dành cho con, đó chỉ là những điều nhỏ bỏ không đáng gì.”

“Lam Lam…” Con gái nói chuyện nghiêm túc đến kỳ lạ, làm ẹ Vệ Lam như lọt vào trong sương mù.

Vệ Lam không giải thích thêm, rời khỏi nhà trong ánh mắt ngẩn ngơ nghi ngờ của mẹ.

Đến biệt thự ở lưng chừng núi của nhà họ đoàn, còn chưa đến bảy giờ. Ở bên ngoài biệt thự, công nhân đã bận rộn tới lui.

Vệ Lam do dự đứng ở cửa biệt thự. Quản gia từng gặp cô vào mấy ngày trước trong buổi tiệc sinh nhật của hai cậu chủ song sinh, nhìn thấy cô, nên đi ra hỏi: “Cô Lam, cô tìm ông Đoàn sao?”

Vệ Lam gật đầu, để tránh nhầm lẫn, nói thêm một câu: “Tôi tìm Đoàn Chi Dực.”

“Thì ra cô đến tìm cậu chủ, cô đi theo tôi, cậu chủ vừa thức dậy, đang ở vườn hoa chơi với hai cậu chủ nhỏ.”

Quản gia dẫn Vệ Lam đi, đi qua một con đường đá thật dài, đến vườn hoa ở phía sau biệt thự.

Quản gia định gọi một tiếng, Vệ Lam lại làm động tác tay im lặng, từ từ đi về phía trước.

Bên trong những khóm hoa um tùm vào mùa xuân, vang lên tiếng cười đùa của người lớn và trẻ con.

Vệ Lam đi về phía trước, đứng sau những bụi hoa nhìn. Đó là Đoàn Chi Dực và hai anh em song sinh.

“Anh ơi, anh ơi, anh có thể giống Tôn Ngộ Không, leo lên cái cây kia không?”

“Chân anh hai không khỏe, không thể leo lên được.”

“Anh Tử Chính nói, chân anh hai do bị tông xe, lúc đó anh hai có phải rất đau không?”

“Ừ, có một chút.”

Vệ Lam che miệng, cắn bàn tay mình, dùng sức nhận nhịn, không để ình khóc thành tiếng.

Vài giây sau, cô đột ngột bước ra, ôm lấy Đoàn Chi Dực từ phía sau.

Bị người khác ôm mình, cả người cứng đờ, giống như bị hù dọa một phen, vẫn giữ nguyên tư thế đứng thẳng không nhúc nhích. Cho đến khi hai nhóc quỷ, đung đưa lôi kéo hai người lớn kì lạ kia: “Chị ơi, chị sao vậy? Sao chị lại khóc?”

“Vệ… Vệ Lam, là em sao?” Đoàn Chi Dực nghi ngờ mở miệng, nhẹ nhàng gở tay cô ra.

Anh vừa mở miệng, Vệ Lam đang khóc nức nở, bỗng dưng khóc thét lên, cô ôm chặt lấy thắt lưng của anh, không cho anh đẩy mình ra, dựa vào lưng anh, giọng nói dứt quãng: “Đoàn Chi Dực, sao anh lại ngốc thế hả? Sao anh không chịu nói gì hết vậy hả?”

“Vệ Lam, em sao vậy?” Đoàn Chi Dực hơi dùng sức, cuối cùng cũng quay người, để cô ôm mình từ phía trước.

“Em biết hết rồi, em biết hết mọi chuyện rồi. Chân của anh vì em mới bị thương. Em xin lỗi, Đoàn Chi Dực, em xin lỗi anh.” Vệ Lam khóc sướt mức, mất hình tượng nói: “Em sẽ không rời xa anh nữa, mai mãi cũng không rời xa anh.”

Tim Đoàn Chi Dực nhói lên, rồi lại buông lỏng ra, nói: “Em biết rồi, Chuyện lâu như vậy, ngay cả anh cũng quên, có nói cũng không phải là chuyện lớn lao gì.” Nói xong, trong đầu chợt lóe lên, giữ chặt lấy cánh tay cô, cúi đầu nhìn gương mặt khóc sướt mướt của cô, trên mặt là vẻ xúc động không thể tin được. “Em vừa nói cái gì?”

“Em mãi mãi cũng không rời xa anh.” Vệ Lam khóc thút thít, lại bắt đầu thấy mắc cười, ôm lấy cổ anh, nhìn vào ánh mắt đang kinh ngạc của anh.

————————————

[1'> Lôi Phong: Một chiến sĩ cộng sản Trung Quốc, khi còn sống đã giúp đỡ rất nhiều người, nhắc đến anh là nhắc đến tinh thần xả thân quên mình vì người khác

Chương 64: Đòi nợ

Dịch: Mon

Đoàn Chi Dực vòng tay ôm eo cô, kéo cô vào lòng mình.

“Anh hai, chị, hai người thật là xấu hổ!” Hai cậu nhóc song sinh vẫn còn ở đấy, thấy hành động của hai người thì cười đùa giễu cợt. Con nít bảy tuổi, đã lờ mờ hiểu chuyện.

Lúc này Vệ Lam mới nhớ ra bên cạnh còn có người, cô xấu hổ đứng thẳng người dậy, nhìn hai cậu nhóc đang thích chí kia.

Đoàn Ch