Old school Easter eggs.
Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Úy Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324305

Bình chọn: 8.00/10/430 lượt.

lẽ bây giờ hai đứa sẽ không trở nên thế này.”

“Chú à, cháu là Đoàn Chi Dực không thể ở bên nhau là do không hợp, không thể trách ai được.” Vệ Lam nói.

Đoàn Hồng gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, đúng là tính cách của Tiểu Dực không được tốt lắm, ở bên cạnh nó chắc chắn là cháu phải chịu nhiều ấm ức, hai đứa chia tay cũng tốt.” Ông dừng một chút, rồi nói tiếp: “Ít nhất là tốt cho cháu.”

Vệ Lam ngẩn ra, cô thử thăm dò: “Gần đây anh ấy thế nào ạ?”

Đoàn Hồng cười cười: “Cũng tàm tạm. Sau khi hai đứa chia tay vì chuyện đó, tính cách của Tiểu Dực trở nên cởi mở rất nhiều, cũng thân thiết với chú hơn trước, thường dẫn hai đứa em đi chơi.”

Vệ Lam khẽ thở phào, như đã trút được gánh nặng. Cô mỉm cười: “Vậy thì tốt quá.”

Đoàn Hồng liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Cũng không còn sớm nữa, chắc hai đứa nhóc đang tìm chú, hy vọng có cơ hội gặp lại cháu.”

Khi ông nhắc tới hai đứa trẻ, ánh mắt trở nên hiền hòa và đầy ý cười. Vệ Lam chợt nghĩ rằng, nếu lúc trước đứa nhỏ của cô được sinh ra thì phải chăng Đoàn Chi Dực cũng sẽ có vẻ mặt ấy.

Sau khi chào tạm biệt Đoàn Hồng, Vệ Lam ra đầu đường đón xe.

Trời đã vào xuân, chiều tối mới lên đèn nên nhiệt độ không cao lắm.

Vệ Lam đứng bên đường đợi xe, cô kéo hai vạt áo lại, ngăn những làn gió ùa vào cổ.

“Cô à, có cần tôi đưa cô một đoạn không?” Một chiếc xe sang trọng chạy qua, dừng trước mặt Vệ Lam.

Vệ Lam khẽ chau mày, nhìn thấy từ trong xe có một chàng trai trẻ đang ló đầu ra, anh ta rất khôi ngô, không hề giống loại công tử trăng hoa, tùy tiện bắt chuyện làm quen trên đường.

“Tôi không có ý gì khác, chỉ thấy cô có vẻ rất quen, đúng lúc tôi không bận gì nên mới…” Anh ta nói những câu làm quen đã quá sáo mòn, nhưng vẻ mặt thì rất chân thành và vô tội.

Vệ Lam bật cười lắc đầu, đi tới trước vài bước rồi bắt một chiếc taxi chạy ngang qua, bỏ đi mất.

Cách vài ngày sau, Vệ Lam lại phụng mệnh của mẹ già vĩ đại, tan ca xong là tới nhà hàng coi mắt.

Trước lạ sau quen, bây giờ đối mặt với những người đàn ông xa lạ, Vệ Lam đã cảm thấy rất tự nhiên, tìm đúng vị trí trong nhà hàng liền thản nhiên ngồi xuống đối diện với người kia.

Đối phương đang cúi đầu nhìn thực đơn, cảm thấy có người tới thì chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe môi cũng nhoẻn cười: “Cô Vệ, chúng ta lại gặp nhau rồi. Chào cô, tôi là Quách Tử Chính.”

Mới đầu Vệ Lam ngẩn ra, chỉ cảm thấy người này rất quen mặt, nghĩ kỹ lại thì mới nhớ ra đây chính là cái gã tùy tiện bắt chuyện trên đường lần trước. Cô lập tức chau mày: “Sao lại là anh?”

Quách Tử Chính cười cười: “Chứng tỏ chúng ta rất có duyên với nhau.”

Vệ Lam nhìn anh ta từ đầu đến chân, nhớ tới chiếc xe ngày ấy anh ta lái thì mỉm cười: “Không thể ngờ người như anh Quách đây mà cũng phải đi coi mắt.”

Quách Tử Chính thản nhiên nhún vai: “Tôi không đến để coi mắt, tôi chỉ muốn đến gặp cô thôi.”

“Anh biết tôi sao?”

Quách Tử Chính cười mờ ám: “Chín năm trước tôi đã gặp cô một lần, từ đó cứ nhớ mãi không quên.”

Vệ Lam chỉ cảm thấy người này tẻ nhạt đến mức buồn cười, cô lắc đầu, xách giỏ đứng dậy định bước đi.

Quách Tử Chính vội vàng đứng dậy kéo cô lại: “Được rồi được rồi, tôi nói đùa thôi mà. 9 năm trước tôi có gặp qua cô, lúc ấy cô và Đoàn Chi Dực ở cùng nhau, tôi là anh họ của nó.”

Chương 62: Gặp lại (1)

Chuyển ngữ: nhoclubu

***

Vệ Lam giật mình, hoài nghi giương mắt về phía anh ta: “Vậy thì sao? Anh muốn gì?”

Quách Tử Chính mỉm cười thả tay ra: “Cô Vệ à, cô không cần căng thẳng đâu, tôi chỉ muốn nhìn cô gái mà thằng em họ kỳ quái của tôi thích có dáng vẻ thế nào thôi?”

“Nhàm chán!” Vệ Lam giễu cợt một tiếng, xoay người bỏ đi.

Quách Tử Chính không chịu thôi, cười hì hì đuổi theo sao: “Đừng nóng mà, tôi không có ý gì khác đâu. Tuy rằng từ nhỏ tôi đã thấy tính cách của thằng em họ này quá kém, nhưng nói thật lòng thì nó cũng có cặp mắt khá tinh tường. Cô xem, hiện giờ đúng lúc tôi độc thân, đang thiếu bạn gái, cảm thấy cô rất thích hợp, không thì hai ta thử xem nhé?”

Vệ Lam đang im lặng, bỗng tức giận quay đầu lại liếc anh ta: “Anh Quách nè, nếu có bệnh thì phải đến bệnh viện, anh đi lung tung ra ngoài làm phiền người khác như vậy thật vô đạo đức.”

Quách Tử Chính cười ha ha: “Tôi rất bình thường. Dù sao cô cũng đi xem mắt mà, tại sao không thể thử cân nhắc tới tôi chứ?”

“Chính anh cũng nói mình là anh họ của Đoàn Chi Dực, vậy chắc chắn anh biết chuyện xảy ra giữa tôi và anh ấy, anh cảm thấy tôi sẽ cân nhắc tới anh sao?”

Quách Tử Chính nhíu mi thật đẹp: “Cũng không thể nói vậy, Không phải cô chia tay với nó rồi sao? Nếu chia tay rồi thì đã là quá khứ, đâu liên quan gì với chuyện chúng ta quen nhau?”

Vệ Lam lạnh lùng cười giễu, lắc đầu, không muốn để ý tới con người quái đản này nữa.

Quách Tử Chính không nghe cũng không phục, hứng thú hỏi: “Trừ phi, cô còn nhớ thương thằng em họ ngốc nghếch của tôi.”

Vệ Lam giật mình, liếc anh ta trắng mắt: “Anh thật nhàm chán, tôi nhớ ai thương ai liên quan gì anh? Hình như chúng ta cũng không tính là có quen biết.”

Quách Tử Chính mỉm cười, nhăn mũi: “Này này này, sao cô lại giống thằng em họ tôi thế, rõ ràng không bỏ