XtGem Forum catalog
Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Úy Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324792

Bình chọn: 9.5.00/10/479 lượt.

ới phòng ngủ, bà dập cửa lại thật mạnh, khiến cho ba người còn ngây người tại chỗ kia phải giật mình. Còn chưa kịp phản ứng thì cửa phòng đã bật ra tiếp, mẹ cô trợn trừng mắt, đứng trước cửa hét lớn: “Các con đừng có gạt mẹ đấy!”

Vệ Lam ngẩn ra, rồi đứng dậy nói: “Mẹ, ngày mai con sẽ đi bệnh viên kiểm tra, sau đó sẽ đưa kết quả ẹ xem.”

Mẹ Vệ Lam hậm hực hừ một tiếng rồi dập cửa lại.

Đợi khi phòng yên tĩnh trở lại, ba Vệ Lam mới nhìn con gái mình, rồi lại nhìn chàng trai trẻ đang bối rối đứng cạnh cô.

Đây là lần đầu tiên ông gặp Đoàn Chi Dực, anh khác hẳn với hình tượng con nhà giàu không ra gì mà mẹ Vệ Lam đã tả, bởi vì ông tin một người đàn ông gian xảo không thể có vẻ mặt bối rối thế này được.

Nhớ tới lời kể của mẹ cô, ông không khỏi lắc đầu.

Sau đó ông thở dài một hơi, rồi vỗ về tay con gái, nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn là hôm nay mẹ con sẽ không nghĩ thông suốt được. Bây giờ con không khỏe trong người, tối nay đến nhà Tiểu Đoàn nghỉ đi, để nó chăm sóc con.”

“Ba…” Vệ Lam gọi khe khẽ.

Ba cô lắc đầu ngắt lời cô: “Lam Lam, người là do con lựa chọn, con đường sau này con cũng phải dựa vào chính mình mà đi. Ba không biết con làm đúng hay sai, nhưng chuyện đã đến nước này thì có nói gì cũng vô ích. Về phía mẹ con thì ba sẽ nói giúp, con từ từ mà thuyết phục bà ấy, những chuyện khác thì để sau hẵng nói.”

Vệ Lam cắn môi, khóe mắt cay cay và ươn ướt. Thật ra cô hiểu hơn ai hết rằng bất luận là mẹ hay ba cô thì điểm xuất phát cũng là vì muốn tốt cho cô, muốn cô được hạnh phúc.

Đáng thương thay cho tấm lòng của bậc làm cha mẹ.

Đoàn Chi Dực thấy vẻ mặt Vệ Lam đau buồn thì nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, khi đối diện với ba cô thì sắc mặt anh có hơi kích động: “Xin chú hãy yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc Vệ Lam thật tốt.”

Ba Vệ Lam cố nở nụ cười, rồi xua tay với họ: “Ừ, các con về nghỉ sớm đi.”

Tối hôm ấy, Vệ Lam ngủ không yên giấc, trong đầu toàn là vẻ phẫn nộ của mẹ và sự buồn bã của ba. Mọi chuyện có lẽ đều do Đoàn Chi Dực, nhưng chuyện đã đến nước này, cô đã không thể hối hận được nữa, chỉ có điều đột nhiên hiểu ra một chuyện rằng mình đã làm ba mẹ đau lòng biết bao. Nếu có một ngày, người cô chọn không thể mang lại hạnh phúc cho cô thì đến lúc đó, ba mẹ cô sẽ đau lòng đến nhường nào.

Trong lúc mơ màng, dường như Đoàn Chi Dực vẫn cảm giác được cô đang trằn trọc. Như biết cô đang nghĩ gì, anh ôm cô vào trong lòng, kề sát vào tai cô thì thầm: “Đừng lo, chúng ta sẽ tốt thôi.”

Một câu rất ngắn gọn nhưng lại là lời hứa chắc chắn.

Tuy đã đặt lịch hẹn trước với bệnh viện và bác sĩ nhưng hôm sau hai người vẫn dậy thật sớm và nhanh chóng đến bệnh viện. Bệnh viên cao cấp, bác sĩ hẹn riêng nên đương nhiên không cần xếp hàng đợi mà đi làm các khâu kiểm tra luôn, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Khi bác sĩ nói với họ đã xác định là mang thai khoảng bảy tuần thì tảng đá trong lòng Đoàn Chi Dực mới rơi xuống. Khi anh nhận lấy ảnh siêu âm từ tay bác sĩ thì kích động đến nỗi tay cũng run run. Anh nắm tay Vệ Lam, nghẹn ngào nói: “Nhìn xem, là con của chúng ta.”

Vệ Lam cũng tò mò, nhìn xong kết quả xét nghiệm trong tay mình thì thò đầu qua xem ảnh siêu âm. Nhưng phôi thai vừa mới bảy tuần, chỉ mơ hồ là một cục tròn, làm gì nhìn ra hình dáng gì đâu chứ.

Ấy vậy mà Đoàn Chi Dực vẫn đang đắm chìm trong cơn hưng phấn, mặc kệ bác sĩ ở đấy sẽ cười, anh nắm tay Vệ Lam chỉ vào chấm nhỏ trên ảnh rồi nói: “Thấy chưa, đây là cái đầu của con trai chúng ta.”

Vệ Lam hết biết nói gì, chỉ nhướng mày: “Sao anh lại biết đấy là con trai?”

Đoàn Chi Dực lập tức sửa miệng: “Vậy thì là con gái, anh thích con gái.”

Vệ Lam dở khóc dở cười, cô nhìn bác sĩ và cười ngại ngùng, dùng ánh mắt ra hiệu cho bác sĩ không cần quan tâm đến tên ngốc trước mặt.

Bác sĩ cũng cười: “Có rất nhiều người lần đầu làm cha cũng như thế, anh Đoàn đây cũng chỉ quá vui mừng mà thôi. Có điều bây giờ thai nhi còn chưa thành hình, dù muốn biết giới tình thì cũng phải đợi thêm một thời gian nữa.”

Mặt Đoàn Chi Dực hiện lên vẻ xấu hổ, anh nhìn Vệ Lam rồi nắm lấy tay cô, nói cảm ơn bác sĩ xong thì hớn hở ra khỏi đó.

“Chúng ta về nói cho cô chú ngay đi.” Đi đến thang máy, giọng Đoàn Chi Dực vẫn chưa hết vẻ kích động.

Vệ Lam cũng gật đầu: “Người già đều thích trẻ con, chỉ mong ba mẹ em nhìn thấy kết quả xét nghiệm sẽ không mất hứng.”

“Sau đó thì thương lượng chuyện kết hôn. Chắc chắn cô chú sẽ muốn càng sớm càng tốt, bụng to mặc áo cưới sẽ không đẹp.” Đoàn Chi Dực nói tiếp lời cô, hoàn toàn đắm chìm trong cơn vui mừng quá đỗi.

Hai người xuống tới tầng trệt thì Đoàn Chi Dực sửa lại khăn quàng cổ cho cô: “Anh đi lấy xe, em ra cửa đợi anh nha.”

Lúc này đang là buổi sáng, cửa bệnh viện có rất nhiều người lui tới, Vệ Lam đứng ở cửa, không nén được nên lấy tờ giấy xét nghiệm trong túi ra xem.

Tách! Tách! Tách!

Đúng lúc này, một loạt tiếng chụp ảnh vang lên xung quanh cô. Cô hoảng hốt ngẩng đầu lên, chỉ thấy mười mấy người ăn mặc như phóng viên đang giơ máy ảnh và máy ghi âm về phía cô.

“Cho hỏi cô có phải là Vệ Lam không? Nghe nói cô từng công tác tại