
gì?
– Mày bị…viêm màng não, bởi vậy mày mới cảm thấy đau đầu
– Ra là vậy – Nó đau đớn. Quốc Huy biết chuyện này chưa? – Đến giờ phút này nó vẫn nghĩ đến hắn
– Chưa, tao chưa kịp nói
– Mà đứng nói, tao sẽ làm Huy hận tao, chán ghét và quên tao đi – Nó nói với hai hàng nước mắt lăn dài
– Sao mày phải làm vậy, mày sẽ rất đau khổ – Thư nhìn nó với ánh mắt chua xót
– Thư, mày giúp tao lần này thôi. Tao không muốn Huy vì tao mà phải đau khổ, lỡ tao xảy ra chuyện gì thì….
– Mày nghĩ điên khùng gì vậy, không sao đâu. Tao sẽ giúp mày mà! – Thư đành chìu ý nó
Nó ôm Thư vào lòng, cũng may bên cạnh nó lúc này có Thư để chia sẽ niềm đau với nó. Nó cảm thấy thật bình yên… Ba nó cũng đã mang cháo lên
– Ăn đi cho lại sức con! – Ba chua xót nhìn đứa con gái bé bỏng của mình trong trang phục bệnh nhân
– Dạ! – Nó cười và gắng nuốt hết bát cháo ba mang lên để ba yên lòng
– Thư, mai xin cho tao ngĩ nha, cứ nói tao có chuyện là được rồi
– Ừ , thôi tao về đây . Thưa bác con về – Thư cúi đầu lễ phép thưa
Chiều hôm đó nó cũng được phép về nhà, bác sĩ dặn là tạm thời phải uống thuốc để giảm cơn đau đầu
Thứ 2 đầu tuần, ngày đẹp trời với tất cả mọi người chỉ trừ mỗi nó. Nghe tin hôm nay nó nghĩ học trong lòng hắn lo lắng vô bờ bến. rõ ràng hôm qua vẫn còn manh khỏe mà, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Chỗ ngồi đã vắng bóng một người, hắn trống vắng trong lòng. Tan học, việc đầu tiên hắn làm là nhấc máy gọi cho nó
– Em có chuyện gì sao không đi học?
[ Hôm qua mệt quá em ngủ nướng nên dậy muốn. hì hì '>
– Em thật là, cứ làm anh lo chết được, ngủ riết rồi thành heo đấy!
[ Không đời nào đâu'>
– Mai anh đến đón em, lo ngủ dậy sớm đi cô nương
[ Tuân lên ông xã… Bye anh'>
Nghe nó nói thế hắn cũng yên lòng nhưng một điều mà hắn đâu biết được ở bên kia nó đang rất đau đớn nhưng phải cố gắng cười thật tươi…
~~~
Sáng hôm sau, quả thật cả hắn và nó đều rất đúng giờ. Hôm nay nó có đánh tí phấn hồng để làm cho gương mặt tươi tắn hơn
– Trong em vậy mà kêu có chuyện – Hắn thấy nó hồng hào khỏe mạnh là yên tâm rồi ( cái đó tự tạo thôi ông anh à!! )
– Em khỏe lắm á hì ^^ – Nó cười híp cả mắt
Trên con đường đến trường, nó bảo hắn ghé qua cánh đồng thường xuân 1 lát, nhớ lại những kĩ niệm khi xưa…
— Tại nhà nó —
– Dạ, con chào chú ạ!! – Một người thanh niên điển trai, gương mặt thanh tú, ăn mặc sang trọng lễ phép chào hỏi ông Cường-ba nó
– Chào con, trông con trưởng thành ra đấy! – ông Cường dường như rất niềm nở, vui mừng chào đón người thanh niên trước mặt
– Hân đâu rồi chú? – Anh ta nhắc đến Bảo Hân
– Con bé đến trường rồi con
– Dạ, vậy lát nữa con sẽ đến đón Hân về!
Cuộc trò chuyện giữa 2 người rất vui vẻ, hòa thuận. Liệu sự xuất hiện của anh chàng này có ảnh hưởng gì đến tình cảm giữa nó và hắn? Và cuối cùng anh chàng này đến từ phương nào??
Chương 27: Ghen – Anh Ta Là Ai?
Một buổi học lại qua đi, hôm nay trường học có chuyện nên hắn phải ở lại một lúc. Nó đành một mình dải bước trên con đường dài
Một chiếc xe Lamborghini màu tím than từ sau chạy đến. Người điều khiển xe lúc này không ai khác mà chính là chàng thanh niên ở nhà nó lúc nảy. Anh ta bước ra xe với mái tóc vàng hoe, mũi cao, làn da trắng như người phương tây. Nó bỡ ngỡ khi nhìn thấy con người này
– Anh là… – Nó ngơ ngác hỏi
– Là anh nè, Quân nè, đứng nói quên anh rồi nha – Tên thật của anh chàng này là Quân
– Sao mà quên được anh chàng tuấn tú này được chứ? – Nó cười nhẹ
– Em càng lớn càng xinh nha, cũng 3 năm rồi nhỉ?
– Anh quá khen, dạo này anh vẫn khỏe chứ?
– Ừ, anh khỏe, chỉ có điều nhớ em chết được thôi ^^
– Anh cứ đùa – Nó cười cười
Từ đằng xa kia, cũng chiếc Lamborghini khác, cũng 1 người con trai đẹp đang dùng ánh mắt vừa tức giận vừa hoài nghi nhìn nó và Quân, nó và Quân nói chuyện vui vẻ khiến người đó…phát GHEN. Xin thưa người đó chính là hoàng tử Quốc Huy, trong đầu hắn lúc này toàn là những câu nghi vấn:
“ – Người thanh niên đó là ai?
-Sao lại nói chuyện với hân vui vẻ như vậy?
-Đã vậy Hân còn cười rất tươi nữa chứ?
-Cô ấy đâu thích người lạ
-Hai người này có quan hệ gì?
-Yêu chăng?
-Hay chỉ là bạn bè?
-… ”
Vô vàn câu hỏi đặt ra trong đầu hắn lúc này. Hắn lên ga, quay xe phóng đi. Nó đã thấy hắn, ánh mắt chợt buồn, nó nghĩ: “Thôi kệ, cứ đề anh ấy nghĩ sao, mình sẽ nhờ Quân vậy” – vừa nghĩ nó vừa thở dài
– Hân, em nhìn ai vậy? – Quân tò mò
– Không có gì anh. Anh về thật đúng lúc. Em muốn nhờ anh một việc
– việc gì em?
– Về nhà em sẽ nói. Anh hứa giúp em nha!
– Được rồi anh giúp. Bây giờ lên xe anh đưa về nhà! – Quân mở cửa xe mời nó vào!
___
Nhân vật mới: Phạm Hoàng Minh Quân, gia thế không kém nó và hắn. Vẻ đẹp thân thiện, du học từ Úc về, 20t
~~ Nhà nó!
– Quân, anh ở lại ăn cơm với em và ba đi! – Nó mời
– Đương nhiên, lấy tiền tài xế chứ! – Quân hay cười, nụ cười ấy thật đáng yêu
– hân, con còn bị đau đầu nữa không? – ba nó hỏi nó
– Dạ, cũng đỡ ba à!
– Ủa, em bị bệnh gì hả?
– Em con nó bị viêm màng não – ông Cường thờ thẩn đáp
– À mà anh từ Úc sang đây có chuyện gì không ạ? Hai bác vẫn khỏe chứ? – Nó lảng