
p đang ngày càng tăng nhịp.“Chan Young?”Suýt nữa đánh rơi điện thoại, giọng cậu lắp bắp. “Bác cũng biết? Đúng vậy? Rốt cục đó là ai?”“À, không có gì,” Zhang Yixing đột nhiên cười nhẹ vào điện thoại, giọng điệu lơ đãng như thể đang nói chuyện thời tiết. “Chẳng qua chỉ là một cậu bé bị đuối nước, con sau lần nhảy xuống cứu nó đã vì quá sợ hãi mà quên mất sự việc. Con vốn sợ độ cao và nước, việc mất trí nhớ mang tính chọn lọc này rất thường xảy ra. Không có gì lớn lao.”“Ám ảnh đến nỗi con phải quên đi?”“Đúng, con cũng thừa biết bản thân sợ độ cao đến nỗi nào.”“Vậy… đứa trẻ đó…?”“Vẫn còn sống khỏe mạnh, vừa cùng cha mẹ nó quay trở lại Bắc Kinh đấy thôi. Con cứ yên tâm.”“Thật sự chỉ có thế?”Baekhyun nhíu mày, cậu bất chấp nỗi sợ lao xuống cứu người? Việc xảy ra ở hành tinh nào?“Thật, hôm nay con sao thế? Nghi ngờ cả ta à?”Baekhyun thở hắt ra, cười nhẹ. “Có chút chút, nhưng nếu bác đã nói thế, con tin.”“À này, ta rất muốn dự lễ cưới của hai đứa, không thể chờ đến hai ngày sau sao?”“Vừa rồi bác chẳng nói là phải chăm sóc đứa cháu nhỏ mới sinh?”“Ta nghĩ lại rồi, ở nhà bị con cháu vây lấy cũng mệt mỏi, thôi thì đi giải khuây một chút.”Baekhyun do dự một hồi, đoạn dứt khoát đáp lời:“Không được đâu, con không nghĩ Chanyeol sẽ đồng ý.”“Hà hà, cũng không sao. Ta đến chúc mừng sau lễ cưới cũng được…”…Cả hai trao đổi thêm một lúc nữa về địa điểm tổ chức vào ngày mai và nơi ăn chốn ở sau này của cậu, sau đó Zhang Yixing đột ngột bảo rằng có chuyện, nhanh chóng gác máy.Baekhyun sau cuộc hội thoại, trong lòng nhẹ đi rất nhiều, bởi gánh nặng về cái tên Chan Young cuối cùng cũng được giải thoát. Sâu tận trong lòng có chút không ổn. Nhưng vẫn chỉ nghĩ đó là âu lo tiền hôn nhân, vì thế không muốn để tâm.Vươn vai uốn người, cậu mỉm cười mãn nguyện rồi nhanh chóng chui vào chăn, cuộn mình lại đợi chờ người đàn ông của mình trờ về.Có kẻ chìm vào giấc ngủ yên bình, quay ngược nửa vòng thế giới, lại có người đứng ngồi không yên, lục lọi khắp nhà chuẩn bị hành lý xuất ngoại.Kinny tay bế con nhỏ, mắt lo lắng nhìn cha mình chạy đôn chạy tháo sắp xếp hành lý, có phần không nỡ để ông rời đi khi vẫn chưa đầy tháng đứa cháu ngoại.“Ba à, có chắc phải đi liền không? Hai ngày nữa là đầy tháng bé con rồi.”Vẫn luôn tay nhét đồ vào cái túi da đen bóng, ông gấp gáp hỏi lại. “Có thể không đi sao? Việc không ngờ lại ra đến nông nỗi này. Chậm một ngày không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.”“Baekhyun như vậy không phải sẽ tốt hơn sao? Quên rồi sẽ đỡ muộn phiền.”Bước chân vị bác sĩ khựng lại giữa nhà, gương mặt nghiêm nghị ngước nhìn con gái mình một cách chăm chú.“Vấn đề không phải là nó đã quên, mà nó-sẽ-nhớ-lại,” nhắm mắt lắc đầu vài cái, ông vội vàng quay lại với nhịp điệu hối hả. “Đâu phải con không nhớ ra lần cuối cùng chuyện này xảy ra, con bé đã rơi vào tình trạng gì?”Kinny ôm con vào lòng, gương mặt dày xéo khổ sở, đoạn im bặt.Zhang Yixing biết con mình đã đồng ý. Cả hai cha con họ đều không muốn quãng thời gian đó một lần nữa lặp lại.Vì vậy, chuyện ông đi là sớm muộn mà thôi.Cả nhà ông nợ nhà họ Byun quá nhiều, dù có hay không cảm tình thân hữu, ông cũng sẽ không ngần ngại chăm sóc Baekhyun. Huống chi, cậu bé đã gắn bó cùng ông trong suốt sáu năm dài, không là con thì cũng là cháu. Ông không tài nào bỏ rơi nó được.Đặc biệt trong những tình huống này. Khi ông rõ ràng rằng, bản thân nó cũng có khả năng bỏ rơi chính mình.Zhang Yixing bước ra cửa đón xe, trước khi cúi người chui vào còn ngửa đầu thầm khẩn nguyện:“Cầu mong ông trời, không thể bóng ma Chan Young đó… lại một lần nữa hủy hoại kẻ sinh ra nó.”Cầu mong, ông chỉ đang lo lắng thái quá.Cầu mong, Baekhyun được bình an. CHƯƠNG 61: SỰ HIỂU LẦM TAI HẠITừ trước đến giờ, tiếng lành nào có đồn xa, chỉ có tin dữ may ra mới có khả năng làm dao động thiên hạ.Ví thế mà năm đó, lễ cưới giữa ông vua đế quốc Costa và thợ làm bánh của một quốc gia Á Đông bé nhỏ, đã phút chốc trở thành sự kiện đáng chú ý nhất Châu Âu trong hơn ba năm trở lại.(Nghe xong đoạn này là bạn biết sắp sửa chém )Chen vẫn còn nhớ như in, buổi sáng tháng ba trời ngập đầy nắng, cả hơi lạnh cuối xuân cũng bắt đầu phảng phất hương vị thanh ngọt của ngày hè rực rỡ. Nhà thờ hợp xướng trong Đại thánh đường St.Peter tràn ngập một màu xanh nhung mịn của loài lam hồng hiếm có. Nơi nơi đều nhác thấy bóng người tất bật, tiếng nói cười hoan hỉ và âm thanh chuông nhỏ reo vang đập vào lòng người những nỗi chộn rộn khó tả nên lời. Lorenzo da Costa đối với lễ cưới lần này còn khoa trương hơn cả lần trước, việc này thì bất cứ ai cũng đều có thể nhìn ra, đừng nói chi là kẻ thân cận nhất của anh – “cái bóng”Chen.Chen hiểu rõ vì sao ông chủ mình làm vậy. Trái hẳn với ý nghĩ của đa số quần chúng – rằng Chủ tịch Costa chẳng qua muốn khoe khoang sự giàu có của mình; Lorenzo đúng thật muốn khoe, nhưng là khoe-vợ.Vì sao ư? Đó cũng được xem là một hình thức trói buộc, thể như tuyên bố cùng cả thế giới: Baekhyun là của Lorenzo da Costa, bất cứ một ai cho dù là có ý định chạm vào – hay thậm chí mơ tưởng đến điều đó – xem như đã tự đào sẵn huyệt cho mình để Costa m