
hai gò má ẩm ướt, mọi cử động của cô đột nhiên đông cứng.Bàn tay anh nắm chặt, đôi mắt nheo lại đầy đe dọa.“Là cô đêm qua đưa tôi về?”“V-âng…!”Yoo Yeon hốt hoảng trước tia nhìn tàn nhẫn, chân lùi lại phía sau. “L-là vì anh quá… quá say không còn biết trời-”“Đủ rồi, ra ngoài.” Park thiếu gia ngắt ngang, giọng nói âm trầm pha lẫn rất nhiều ác cảm.“Em… chỉ muốn báo anh biết rằng mọi việc đã chuẩn bị–”“RA NGOÀI!”Yoo Yeon thất kinh, vội vã quay đầu bước ra, không quên ném lại phía sau cái nhìn phẫn uất.Cửa vừa đóng, cả thân hình anh đã đổ sụp xuống sofa, trong lòng hỗn độn đủ mọi cảm xúc. Rõ ràng tình huống đòi hỏi sự tế nhị của người đàn ông, nhưng anh không sao không cảm thấy hụt hẫng, bứt rứt, thất vọng vì bị lôi kéo khỏi ảo mộng để đối diện với thực tế cay nghiệt như vầy; do đó đã trút mọi phẫn nộ lên Yoo Yeon – trong khi cô ta chính là kẻ thiệt thòi nhất trong sự việc này.Có lẽ bấy lâu là nạn nhân của sự ích kỷ, anh đã sớm luyện cho mình chai lì trước mất mát tổn thất của người khác. Đứng trước việc xảy ra vớ Yoo Yeon đêm qua, anh hoàn toàn không mang chút ý định đối mặt, mặc kệ cho đối phương có đau khổ đến độ nào. Dường như sau sự kiện sáu năm về trước, lòng tốt và sự chân chính trong cái tên Chanyeol đã hoàn toàn bị rút cạn, để lại một cái vỏ lãnh cảm khô héo đến khốn nạn.Cho đến khi Baekhyun .Ập đến. Mang theo cả làn sóng tình cảm ào ạt, không những làm sống lại trong anh nhiều thứ xúc cảm đã từ lâu vốn bị lãng quên, mà còn lấp đầy sự trống trải bằng muôn vàn khát khao, chiếm hữu, lụy tình…Như thế, vẫn nào có đủ cho con người đó?Những đường nét tuấn tú trên gương mặt anh dần dần đanh lại, sự vô cảm trườn bò lên mọi ngõ ngách của con người anh, từ phong thái đến biểu cảm; khiến Park Gia Chan Yeol trong một giây đã trở nên xa vời, lạnh lẽo đến đáng sợ.Khoác lên người bộ lễ phục đen tuyền, anh vuốt nhẹ lên hai bên vạt áo, chỉnh lại cà–vạt cho gay ngắn, khuôn mặt vô hồn, đáy mắt âm u, cử chỉ như một gã người máy đội lốt thiên thần thù hận.Có tiếng gõ cửa.“Vào đi.”Seo Ki Nam cùng một số hạ thuộc chậm rãi tiến vào,Yoo Yeon rụt rè theo sau ba mình, mắt trộm nhìn vẻ ngoài siêu phàm của vị thiếu gia, lòng lấn cấn lại hình ảnh tráng kiện lõa thể ban nãy, gò má lại đỏ lên không kiểm soát. Lần đầu tiên trong nhiều năm, cô ý thức được thiếu gia dù gì cũng là một người đàn ông, chứ không phải chỉ đơn thuần là một thiếu gia miệng ngậm muỗng bạc, là ông trời con của cả gia đình Yoo Yeon .Trái hẳn với vẻ giận dữ lúc mới tỉnh dậy, ánh nhìn của thiếu gia giờ đây lướt ngang cô một cách lãnh đạm, thể như cô không hề tồn tại. Không hiểu sao trong lòng có chút bực bội…“Thiếu gia, theo thông tin vừa được truyền về, hôn lễ diễn ra tại Nhà Thờ Y tuy được trù bị linh đình, song vốn có vài điểm mập mờ về hai nhân vật chính,” Seo Ki Nam kính cẩn mở lời, mắt không dám chạm vào vị chủ nhân. “Họ có thể không phài là Baekhyun và Kim Jongin như các thiếp mời và thông cáo của tập đoàn Kaist đã phát ra…”Không hề nhìn lấy gã thuộc hạ một lần, Chanyeol ung dung xẻ ngang đám người áo đen, bọn này nhanh chóng tỏa ra nhường đường cho vị chủ nhân.Seo Ki Nam thấy thế thì vô cùng hoàng hốt, cho rằng thiếu gia không tin về báo cáo của mình, vội vã theo sát lưng cậu. “Thiếu gia, hãy tin tôi. Thông tin hoàn toàn đáng tin cậy. Tôi không hề nói thế để cản ngăn cậu…”Lưng vẫn quay về phía ông, Chanyeol đưa một tay lên ra dấu im lặng.”Tôi biết.”“Cậu biết?! Nhưng… vì sao–?”“Vì chính tôi đã cho cậu ta biết tôi sẽ đến.”“Vậy…” Seo Ki Nam đổ mồ hôi hột, mày nhíu lại lo lắng “… đây chỉ là trái khói. Thiếu gia, chúng ta nên cho người đi tìm nơi khác? Chỉ cần mua chuộc một vài tên hầu cận của Kaist sẽ biết được thiếu phu–à không, Baekhyun đã đến đâu tiến hành lễ cưới…”“Không cần.”“Không cần?” mắt ông choàng mở? Không lẽ thiếu gia đã biết được họ sẽ đi đâu? “Vậy… vậy chúng ta phải làm gì?”“Vẫn đến nơi cũ,” Chanyeol vừa nói vừa gấp rút tiến bước,Seo Ki Nam vồn vã nối gót, mắt không rời gương mặt băng lãnh, lòng không biết nên nghĩ gì về mệnh lệnh oái oăm này. Không phải thiếu gia muốn đi cướp vợ mình về hay sao? “Nhưng chúng ta đến đó làm gì? Hai kẻ ấy vốn không phải là Baekhyun và.Kim Jongin, nơi đó lại đông đúc cảnh vệ, người ra vào nườm nượp. Chưa kể người của Park Gia nhất định cũng sẽ có mặt…”“Chúng ta không vào nhà thờ khi đám cưới đang diễn ra.”“Không vào nhà thờ khi đang diễn ra lễ cưới?” Seo Ki Nam nhíu mày. Vậy mục đích đến đó là cái quái gì? Nghĩ thế thôi, chứ ông nào dám vô lễ với thiếu gia. “Vậy… chúng ta đến đó làm gì?”Câu tiếp theo của Park Gia Chan Yeol khiến cả đám người bối rối không yên.Riêng chỉ có Yoo Yeon là bàng hoàng thấy rõ, sau đó một giây lại lộ ra một nụ cười nhỏ gượng gạo.“Sẽ vào. Nhưng là đến khi lễ cưới tiếp theo diễn ra.”* * *Phòng nghỉ Nhà Thờ Y, trước lễ cưới linh đình của Chủ tịch Kaist.“Anh ký đi.”Kim Jongin , cậu chủ tập đoàn thời trang nổi tiếng xa gần trong lãnh thổ nước Hàn Quốc , kẻ đã từng hùng hồnthao biện trước mặt hơn trăm ký giả vào buổi lễ tiếp quản tập đoàn Kaist khi chỉ mới vỏn vẹn mười tám; giờ đây lạ