
lẽ thế…
Nhưng tôi không thể nặn ra bất cứ một từ nào để viết, thậm chí ngay cả chút sức lực cầm cây bút nhỏ tôi cũng đánh rơi mất.
Mắt tôi lúc này chỉ biết dán chặt vào dòng chữ ghi ở trang cuối cùng, nét chữ đơn giản, tinh tế nhưng chứa đầy sức mạnh khiến mực in hằn cả lên những tờ giấy phía sau…
“Đừng khóc! Hãy sống hạnh phúc ở thế giới thuộc về em!”
Tôi nhìn trân trân vào hàng chữ nằm trên trang cuối cùng cuốn nhật kí. Rõ ràng quyển sổ này đã được cài pass, và rõ ràng pass đó chỉ mình tôi biết, nhưng cái thông điệp đang xuất hiện trước mắt tôi đây chắc chắn không phải do chính tay tôi viết ra.
Nước mắt cứ tự động rơi tí tách trên trang giấy làm nhoè ố nét mực còn mới, tôi vội vã kéo tay áo xuống thấm nhẹ lên từng con chữ, chỉ sợ bản thân ngu ngốc trót khiến chúng phai màu.
Ôm ghì cuốn nhật kí vào lòng, cổ họng tôi nấc thành từng tiếng. Cứ nghĩ đã quên từ rất lâu bởi lẽ chẳng mấy khi tôi có dịp nhìn thấy hắn ta viết cái gì, ấn tượng duy nhất lưu lại trong tôi chính là những dòng chữ hắn ghi vội trên tờ giấy nhớ đính kèm ở bao ngoài gói phở ăn liền trị giá 5k – của bố thí mà cá sấu điện hạ ném cho tôi ngày nhập trường.
Không phải là tôi nhớ dai, chẳng qua những điều khiến mình ấn tượng thường rất khó quên.
Thật buồn cười…
_Sống hạnh phúc ư? Bằng cách nào chứ?
Quan trọng hơn…
Chỉ e rằng con vịt con đó…….từ lâu đã thích cá sấu mà luôn cố chấp không chịu nhận ra thôi.
…
Mải ngồi bần thần khiến tôi quên khuấy cả giờ giấc, chỉ đến khi chiếc điện thoại di động đặt trên bàn rung lên, tôi mới chợt giật mình.
“Bé ơi, ngủ đi! Đêm đã khuya rồi….”
Bài hát báo thức hằng ngày vang lên qua cái loa có sức gây điếc mãnh liệt của Qmobile làm tôi phát hiện ra mình đã thức đến tận sáng. Vươn vai đứng dậy làm vài động tác thể dục, tôi uể oải bước vào WC làm vệ sinh cá nhân.
Bước vào bếp, tôi thấy mẹ đã dậy từ sớm, đang chuẩn bị bữa sáng. Mùi thơm nức mũi toả ra từ những món ăn bày sẵn trên bàn khiến tôi thèm đến chảy cả nước miếng. Có lẽ một phần vì tối qua tôi bỏ bữa.
_ Dậy sớm vậy con gái?
Mẹ quay đầu lại hỏi khi thấy tôi kéo ghế ngồi xuống bàn.
_ Cha đâu rồi mẹ? – tôi ngó quanh quất sau đó lên tiếng thắc mắc.
_ Đi từ sớm rồi. Nghe nói ở hoàng tộc bên quỷ giới tổ chức đại lễ gì đó quan trọng lắm, nên cha con phải trở về giúp một tay.
Tôi im lặng không hỏi thêm gì. Đại lễ à? Cái hoàng tộc của cá sấu điện hạ thì ăn chơi xa xỉ khỏi nói rồi, hình như đến bồn cầu còn dát kim cương ý chứ.
Haizzz….
_ Đêm qua con mất ngủ à?
Mẹ đặt tô canh bốc khói nghi ngút lên mặt bàn rồi cúi nhìn tôi vẻ lo lắng.
_ Sao ạ? – tôi tròn mắt ngạc nhiên.
_ Mắt gấu trúc kia kìa! – mẹ giơ ngón trỏ chỉ về phía tôi.
_ Dạ?
Tôi trố mắt nhìn mẹ, liền đó quay nhanh sang phía cái chạn bát làm bằng inốc phản chiếu được.
_ Ôi mơ gừng ý nhầm oh my god!!!!!!!! – tôi há hốc mồm.
Chúa đày đoạ người tốt, hành hạ….quỷ lương thiện! huhu…
Thế là trên cái mặt đã không xinh thì chớ của tôi sau một đêm gần như thức trắng vinh dự nhảy ra hai vết thâm quầng nhìn đậm phát sợ.
_ Không vui chuyện gì sao con gái?… – mẹ nhìn tôi cười hiền -…Từ lúc ở South Devil trở về đến nay, mẹ trông con cứ ủ dột suốt. Đáng ra được quay lại trường cũ con phải vui chứ, hồi trước con chẳng nói không thích chuyển trường mà? Lại đổi ý rồi à?
Tôi im lặng cắm mặt xuống bàn, tay chọc chọc vào bát cơm không trả lời mẹ, chính xác là không biết phải nói những gì. Mãi đến độ mười mấy phút sau, tôi mới ngẩng đầu lên hỏi mẹ:
_ Tình đầu không quan trọng bằng tình cuối đúng không mẹ?
Nói ra câu này, bản thân tôi cũng thấy hơi ngường ngượng. Tôi cũng không biết tại sao đột nhiên tôi lại hỏi như vậy, chỉ là trong một thoáng suy nghĩ cảm thấy vẫn còn khúc mắc, tôi mới chợt bật ra thành tiếng.
Nếu thật sự tôi cũng “cảm nắng” con cá sấu đó….vậy thì chẳng phải…… hắn chính là mối tình đầu của tôi sao?
Mẹ có vẻ hơi ngạc nhiên khi tôi hỏi câu này, nhưng vẫn điềm tĩnh trả lời:
_ Chưa chắc!
_ Tại sao ạ?
_ Ưm…..Nói thế nào nhỉ?…..Dù rất ít, nhưng có những người ngay từ mối tình đầu tiên họ đã gặp được một nửa của mình rồi. Nếu bỏ qua để đi tìm cái gọi là “tình cuối”, chẳng phải rất ngớ ngẩn sao?
_ Con không hiểu…. – tôi hơi nhíu mày.
Mẹ mỉm cười cúi xuống nhấp một ngụm trà sau đó thong thả nói:
_ Giả sử nhé…..Loài người có nhiều trang tình sử rất đẹp. Con biết vở kịch Romeo và Juliet của William Shakespeare chứ? Hoặc là câu chuyện tình yêu giữa Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài chẳng hạn?
_ Dạ, con biết! – tôi gật gật.
_ Đó là minh chứng cho những mối tình đầu hoàn mĩ đấy, dù rằng chúng đều có chung một kết thúc đầy nước mắt. – mẹ tôi khẽ thở dài.
Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi lại hỏi:
_ Vậy cha có phải là mối tình đầu của mẹ không?
Mẹ tôi cười nhẹ, sau đó bà trả lời:
_ Với mẹ thì đúng, nhưng với cha con thì không.
_ Ớ, ý mẹ là trước mẹ cha từng thích người khác à?
_ Có lẽ vậy, ngày xưa cha con đào hoa lắm, nghe nói trước mẹ ông ấy từng hẹn hò qua với một nữ quỷ atula tộc rồi.
_ ẮC!!! – tôi trợn tròn mắt.
Thật may là cha tôi không chọn cái bà gì đó ở atula tộc, nếu không thì giờ