
i, nhìn gương tôi đây này, ấy chết không phải……không phải là tôi cũng yêu hắn, ý tôi là….tôi chỉ thấy tội cho Luciana, vừa đẹp người lại vừa đẹp nết thế mà bị ép gả cho hắn, đúng là tội lỗi (lời tác giả: điều này thì chưa chắc đâu cô nương!!!).
Haizzz…..vẫn biết thở dài là không tốt, nhưng đó hình như là cách duy nhất giúp tôi giải toả căng thẳng thì phải. Suốt từ nãy đến giờ, tôi cứ đi lòng vòng tìm gạch để ném đá những câu nói đáng ghét của hắn cứ lởn vởn trong đầu.
Gì? “Tôi ghét cô”? Ai quan tâm đâu mà phát biểu cảm tưởng.
“Đáng lẽ tôi nên giết cô từ lâu rồi mới phải”? Xin lỗi chứ, biết trước đã giàu, tôi mà biết trước sẽ có ngày đụng phải con cáo già gian ác bệnh hoạn như anh thì có cho vàng tôi cũng cóc thèm đến học ở South Devil. Anh hối hận chứ gì, giờ giết tôi vẫn còn kịp chán, sao anh không làm luôn đi, đừng nói với tôi là “hội chứng sợ bẩn” của anh không cho phép, đồ độc ác >_<
“Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô ở South Devil nữa”? Anh tưởng chỉ có anh biết tự ái thôi à, tôi cũng có sĩ diện của tôi chứ, anh đuổi chứ gì? OK, tôi đi, tưởng bà đây vương vấn cái mặt của anh chắc. Nói cho anh hay, dù danh sách “những cô nàng xin chết” của anh có dài hơn Vạn Lí Trường Thành thì cũng yên tâm là sẽ không dính tên của tôi đâu. Giờ tôi lập tức biến khỏi đây, anh có thể tha hồ mà cười phớ lớ được rồi.
Máu sĩ diện trong tình trạng thuỷ triều lên, tôi trèo xuống giường chạy về phía cửa, định bỏ đi. Đúng lúc tay tôi sắp chạm đến cánh cửa thì bỗng nó bật mở...
_ Tiểu thư, cô định đi đâu vậy?
Một cô gái vận trang phục kiểu như JJ – phù thuỷ của Oruku trong Gaoranger, trên đầu có một cái sừng nhỏ, trông rất chững chạc tròn mắt nhìn tôi.
_ Ơ.... à, em đang định trốn... ý nhầm, đang định.....về nhà. – tôi đính chính.
_ Xin lỗi tiểu thư, không có lệnh của điện hạ, tôi không thể để tiểu thư ra ngoài được!
What the hell? Không có lệnh của hắn thì tôi không được ra ngoài? Cho hỏi cái định lí này ai chứng minh thế?
Tôi trợn tròn mắt, vội mở miệng phản bác:
_ Hắn đuổi em mà, con cá sấu đó hắn...
_ Tiểu thư, điện hạ là hậu duệ quỷ giới, cách dùng từ của cô xem chừng quá vô lễ rồi! - chị ấy nghiêm mặt nhắc nhở.
_ Nhưng....
_ Tiểu thư, nếu là kẻ khác, với cách xưng hô như vừa rồi, cô sẽ lập tức bị đày xuống tầng sâu nhất của lãnh địa (tức địa ngục), muôn kiếp không được siêu sinh, cô biết chứ?
Tôi nuốt nước bọt đánh ực, sợ xanh cả mặt.
_ Đã đến giờ dùng bữa, mời tiểu thư theo tôi. - chị ấy lại nói.
_ Em không ăn đồ của hắn. – tôi gắt.
_ Đây là lệnh của điện hạ, mời tiểu thư đi dùng bữa, bắt buộc!
Chẳng ra cái thể thống cống rãnh gì hết, kiểu cho người đi “mời” này của hắn sặc mùi xã hội đen ý.
_ Em không đi!
_ Tiểu thư, cô đừng ép tôi phải dùng đến quỷ thuật để cưỡng chế.
Omg. Kiếp trước bà cô này làm cảnh sát chắc?
_ Được rồi, em đi! – tôi vùng vằng nói.
_ Cảm ơn cô, tiểu thư!
_ Em không phải tiểu thư, chị đừng gọi như thế, em là Linh. – tôi nói.
_ Vâng, tiểu thư Linh!
=.=
Lúc này tôi cảm thấy mình cứ như tù nhân ý, vô cùng hối hận vì ngày trước đã bỏ qua sê-ri phim truyền hình “Vượt ngục” của Mĩ.
....
Qua vài lời của chị quản gia (tôi đoán thế) mang tên Polin (gần giống police, hèn gì), tôi được biết hiện tại tôi đang ở lãnh địa quỷ, cụ thể hơn là đang ở nhà của hắn, và vì hắn là ông vua con, suy ra đây là “hoàng cung” theo cách gọi của con người, hay “chính điện Loudias” theo cách gọi ở đây. Thảo nào mà xa xỉ gấp một tỉ lần trường trung học South Devil. Nghĩ đến sàn nhà ở đây còn dát cả vàng, lại nghĩ đến hoàn cảnh của mình hồi trước, tôi không thể ngăn miệng mình c.h.ử.i hắn một câu “tư sản độc ác”. Hic, đúng là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra.
Đến trước một căn phòng, chị Polin bảo tôi vào trong một mình vì chị ấy không được phép. Chối tỉ cái quy luật đậm đà tư tưởng phong kiến ở đây, tôi chép miệng đẩy cửa bước vào, không dám mạnh tay tại vì sợ long mất mấy viên ngọc đính đầy trên cái cửa cũng lại dát vàng nốt này thì có đi làm cật lực cũng không đủ tiền đền, miệng tiếp tục lẩm bẩm “cuộc đời thật lắm bất công, thằng hai hộp sữa thằng không hộp nào”.
_ Cô bò đến đây đấy à, ốc sên? - hắn nhếch mép.
Con cá sấu chết tiệt!
Hắn tưởng cái cung điện nhà hắn bé lắm đấy chắc? Tôi không biết bay, là đồ khuyết tật đó, nhanh ư? Điệp vụ bất khả thi.
Tôi vác nguyên bộ mặt hầm hầm kéo ghế ngồi xuống, thở phào vì cuối cùng cũng tìm ra thứ gì đó không.....dát vàng.
_ Tưởng có người đuổi nên đang tính bỏ đi, ai dè lại được “mời” đến dùng bữa tối, chẳng biết có toàn mạng trở về không! – tôi đá đểu.
Hắn thu lại nụ cười, ánh mắt xoáy sâu vào tôi và cứ thế nhìn tôi chằm chằm, chả biết là nhìn đểu hay..... có ý đồ gì đen tối.
_ Hở quần hở áo gì đâu mà nhìn!
Tôi đỏ mặt quát, vội cúi gằm xuống bàn, chỉ biết gào ầm lên trong đầu “đập cái gì mà đập” với trái tim ngốc nghếch không chịu nghe lời, đáng tiếc dù vậy nó vẫn cứ “thịch thịch” càng lúc càng nhanh.
_ Ăn đi! - hắn cất tiếng.
_ Ăn từng này? – tôi trợn tròn mắt hết nhìn đống đồ ăn dễ đến cả trăm món trên bàn rồi lại xoay sang nhìn hắn.
Hắn khô