
ng phủ, lại cùng tướng công bái đường thành thân, bản thân sống là người của Mục vương phủ, chết làm ma ở Mục vương phủ.”
Nói xong câu nói cuối cùng, đến bản thân tôi cũng phải run rẩy, buồn nôn thật. Bất luận vị đại ca mắt phượng đẹp trai này có phải Mông Đan hay không, nếu hắn đã che mặt, thì vị Hương phi giả tôi đây đành tạm thời lấy cớ trời tối không biết hắn là ai vậy. A di đà phật thỉnh các loại Bồ Tát phù hộ, nhất thiết không được lộ ra dù nửa điểm sai lầm, bằng không mặc kệ người trước mắt này có phải là Mông Đan hay không, tôi cũng sẽ bị đại biểu nhân dân trong Mục vương phủ gỡ thành tám mảnh.
“Ngươi ——” phía sau truyền đến một tiếng thở dài thật mạnh, một lát sau mới nghe thấy hai chữ:
“Bảo trọng.” Sau đó là tiếng của sổ mở, tiếng gió lùa vù vù.
Thật lâu thật lâu sau, lâu đến nỗi sau lưng tôi đều ướt nhẹp mồ hôi, tôi mới dũng cảm quay đầu lại xem xét. Trăng sáng nhô cao, cửa sổ mở toang, ca mắt phượng đẹp trai quả thực đã đi rồi. Tôi hung hăng thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp lấy tay vỗ vỗ trái tim nhỏ bé đã chịu đủ giày vò, tiếng đập cửa liền truyền đến.
Tôi giật mình từ trên giường nhảy dựng lên, bất quá cũng không tốt, tiếng đập cửa này là từ của lớn truyền đến, kèm theo, còn có tiếng gọi ngọt ngào của Kỳ Nhi:
“Công chúa, nên rời giường rồi.”
Tôi lau một phen mồ hôi lạnh trên đầu, “Đến đây”.
Mở cửa trước, tôi quay đầu lại ngắm nhìn cửa sổ đã bị mở một nửa, bên ngoài trăng sáng sao thưa, dựa vào! Lúc này rõ ràng vẫn là buổi tối, sao Kỳ Nhi lại kêu tôi rời giường.
Ở trước cái gương đồng, tôi miễn cưỡng ngáp một cái lần thứ mười hai.
Đang chuyên tâm giúp tôi bới tóc Kỳ Nhi nhìn thấy hai cái đồng tiền lộ ra xinh xắn, “Chắc tại tối hôm qua công chúa ngủ không được ngon?”
Tôi lặng lẽ cười một tiếng, ngoài miệng nói: “Không tồi không tồi”. Trong lòng cũng đã thầm kêu rên một trăm lần, tôi vốn không ngủ có được hay không? Bị vị đại ca mắt phượng đẹp trai làm phiền, còn chưa kịp chuẩn bị ngủ tiếp đã bị ngươi mang theo ba tiểu nha hoàn hùng hùng hổ hổ tới gọi – rời giường.
Tôi lần đầu chứng kiến cổ nhân chải tóc, đương nhiên ngạc nhiên gấp trăm lần, mở to mắt nhìn chằm chằm Kỳ Nhi trong gương đồng, chọc cho ba tiểu nha hoàn cười đến rơi nước mắt. Tôi cũng không so đo tính toán, chỉ nghe Kỳ Nhi nói, Trung Nguyên không giống ở quê nhà, chải tóc cũng không giống nhau. Tôi nghe xong mới phát giác hôm nay Kỳ Nhi cũng không chải tóc thành bím, ngược lại giống mấy tiểu nha hoàn bình thường, chải búi tóc thành hình ngọc thố đính ở trên đầu, trâm hoa, điếu trụy, ngay cả vòng tay và quần áo đều cùng ba người kia giống nhau như đúc, bất quá Kỳ Nhi của tôi trời sinh lanh lợi, lại là tâm phúc của vị công chúa xấu số trước kia, so với ba nàng tự nhiên là ba phần xuất chúng hơn.
Thế nhưng so với cái kiểu đầu đầy tóc tối hôm qua, tôi cảm thấy kiểu tóc này thiếu đi bảy phần linh khí, hơn ba phần cũ kĩ. Nghĩ đến đây, tôi không khỏi thổn thức, quả nhiên bước vào cửa Mục vương phủ, chính là người của Mục vương phủ, mà ngay cả nha đầu, cũng lấy gà theo gà lấy chó theo chó.
Đầu óc đang ngao du đến lợi hại, tôi tự nhiên cảm thấy suy nghĩ trầm xuống, kéo cái cổ cũng không thể nhúc nhích theo.
Nhìn búi tóc phượng hoàng to đùng trên đầu trong gương, cùng đủ loại các thứ lay động, thoa cài tóc ngọc trai của công chúa, tôi líu lưỡi nói:
“Không cần phải mang tóc giả nặng như vậy chứ? Đổi cái khác được không?” Bộ dạng này thật đúng là giống một con chim công.
Kỳ Nhi mở to mắt, “Đương nhiên không được!”
Một hồi nháy mắt ra hiệu Kỳ Nhi mới xoay người nói nhỏ với tôi:
“Chắc công chúa đã quên, lúc ở nhà mẹ đẻ, chúng ta đặc biệt mời người từ Lạc Vân quốc đến dạy người, nữ tử xuất giá phải tuân thủ tam tòng tứ đức. Trong tứ đức này dung nhan* của phụ nữ chính là điều quan trọng nhất.”
*Công dung ngôn hạnh.
Da mặt tôi run lẩy bẩy, khóe mắt liếc qua ba tiểu nha hoàn, vội vàng giả bộ cười to ra vẻ như đã hiểu.
“Ha ha, làm sao lại không nhớ hả, ha ha ha!”
Chuyện tôi “mất trí nhớ” chỉ có mình Kỳ Nhi biết rõ, bằng không bị ba người của Mục vương phủ này nghe thấy, nói không chừng có ngày truyền tới trong lỗ tai của bà Mục vương phi nham hiểm kia, thế thì…không phải rất tuyệt vời sao.
May mắn là, Kỳ Nhi rất dễ lừa, tôi nói tôi mất trí nhớ nàng cũng tin, đúng là một đứa nhỏ ngu ngốc chỉ biết bảo hộ chủ nhân, cũng không định bán đứng tôi nói cho người của Mục vương phủ chuyện công chúa bị “mất trí nhớ”, tại hạ bất tài, cũng may kiếp trước học chuyên ngành nghiên cứu cổ văn, biết được chút ít tập tục của cổ nhân:
Con gái trước khi xuất giá, trong nhà nhất định phải mời chị dâu hoặc mẫu thân đại loại là trưởng bối đến chỉ dạy con gái, sau khi xuất giá phải ưng thuận hiếu kính với cha mẹ chồng, hầu hạ trượng phu, phải đoan trang hiền thục như thế nào, phải làm một thê tử tốt ra sao.
Đương nhiên, hay nhất là ở phía sau, chị dâu hoặc mẫu thân sẽ lấy một ít đông cung đồ dạy con gái làm sao nối dõi tông đường. Lạc Vân quốc so với tập tục bộ lạc của công chúa khác xa một trời một vực, nói vậy chính là như vậy, đổ mồ hôi mới có thể