Hưu thư khó cầu

Hưu thư khó cầu

Tác giả: Mèo Lười Ngủ Ngày

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325712

Bình chọn: 10.00/10/571 lượt.

h đang đưa qua đưa lại, trong lòng thầm nói, không đi ngủ không được a, sao con mắt dao động mạnh dữ vậy. Vì thế, vô cùng trấn định lấy tay đỡ máy tính, thế nhưng máy tính càng lay động càng mạnh, cả người cũng bắt đầu lay động theo, trong lòng tôi càng nổi nóng, càng dùng sức đỡ lấy màn hình máy tính, tao cũng không tin giữ không được cái đồ bị bệnh này! Trong chốc lát, máy tính rốt cuộc không lay động nữa, tôi rất hài lòng lại cảm thấy trong bụng có chút đói, sau đó lếch đôi guốc gỗ xuống dưới lầu mua đồ ăn. Nhưng vừa mới đến dưới lầu, bác bảo vệ nhìn tôi như nhìn quái vật, nghẹn họng nhìn trân trân chỉa chỉa tay vào người tôi nói:

“Cô, cô, cô lúc nãy ở trên lầu?”

Tôi nhức đầu, không hiểu nổi.”Có chuyện gì sao?”

Ông cụ mở to mắt, “Vừa rồi có động đất, cô không biết sao? Mọi người chạy xuống hết, cô cũng không biết sao?”

Lúc này tôi mới kịp phản ứng lại không phải tôi mệt quá hoa mắt, máy tính đúng là lay động thật. Tay phải nắm thành quyền vỗ tay “A” nói:

“Cho thấy trang bị của tiểu khu chúng ta vẫn chịu được thử thách, vừa rồi cháu đi thang máy xuống đây một chút chấn động cũng không thấy.”

Chuyện sau đó không cần phải nói.

Dù sao cái danh hiệu “Da chết” này của tôi đúng là đặt đúng chỗ, tôi cảm thấy, so với chết vì động đất, xuyên qua, mới tỉnh lại đã bị người khác khinh thường, tiết mục lấy chồng kiểu này quả thực giống như đại vu gặp tiểu vu*. Cho nên, tôi quyết định tuân theo thánh ân, trước tiên đến Mục vương phủ ngắm thiên hạ đệ nhất mỹ nam trước rồi hãy nói, dù sao, vì tôi mà hai nước đánh nhau, sinh linh đồ thán cũng không hay cho lắm.

(*) Chữ “Vu” ở đây là chỉ người thời xưa chuyên coi việc tế thần là nghề nghiệp để lừa gạt tiền của. Ý câu thành ngữ này là chỉ thầy phù thủy nhỏ gặp thầy phù thủ lớn, tài năng của hai bên khác nhau một trời một vực.

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tam quốc chí- Ngô thư-truyện Trương Hồng”.

Thời Tam Quốc có một đôi bạn rất thân nhau, một ngươi làm quan ở nước Ngụy tên là Trần Lâm, còn một người làm mưu sĩ cho Tôn Quyền ở Đông Ngô tên là Trương Hồng. Hai người đều có tài năng và rất kính trọng nhau. Họ tuy không sống cùng một nơi, nhưng vẫn thường xuyên viết thư qua lại thăm hỏi nhau và đàm luận về văn học. Một hôm, Trương Hồng nhân nhìn thấy một chiếc gối bằng gỗ lim rất đẹp, liền tức hứng viết luôn một bài phú rồi gửi cho Trần Lâm. Trần Lâm vô cùng tán thưởng bài phú này, rồi nhân một buổi tiệc đã đưa ra ọi người xem, và nói một cách tự hào rằng: “Bài phú này thực là tuyệt tác, các ông có biết không, đây là do Trương Hồng người bạn thân của tôi viết đó”. Ít lâu sau, khi Trương Hồng được đọc qua hai giai tác của Trần Lâm là “Vô khố phú” và “Ứng cơ luận” đã phải vỗ tay khen tuyệt. Trương Hồng viết thư cho Trần Lâm tỏ lòng khen ngợi phong cách sáng tác mới mẻ và độc đáo của Trầm Lâm, đồng thời còn khiêm tốn xin học hỏi Trần Lâm. Trần Lâm nhận được thư bạn cũng khiêm tốn hồi thư rằng: “Tôi ở phương bắc đã không thông thạo tin tức, lại rất ít giao du với các văn nhân, học sĩ tầm mắt còn rất hạn hẹp, ở chỗ tôi rất ít người viết văn chương, nên tôi trở nên có tiếng tăm cũng tương đối dễ dàng, nhưng đây không có nghĩa là tôi có tài năng xuất chúng, so với ông tôi còn kém xa, đây thật chẳng khác nào tiểu vu gặp đại vu, không thể bày trò pháp thuật được nữa.”

Cứ như thế, tôi bình thản ung dung ngồi trên kiệu hoa, bình thản ung dung được đưa vào Mục vương phủ, bình thản ung dung bị bà mối cõng vào đại sảnh.

Thế nhưng, thế nào tôi cũng không ngờ mình phải đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

Ngừng bước chân lại, xuyên qua cái khăn voan trùm đầu tôi nhìn chằm chằm vào một thứ có bộ lông sừng sững dưới đất, dường như còn phát ra tiếng kêu “cục tác cục tác”, cầm lòng không được còn phát ra hơi thở lạnh lẽo, tiện thể cũng không phụ sự mong đợi của mọi người thét chói tai ra tiếng.

“A… a a… cứu mạng a…”

Âm thanh lay động đến tận tâm can, trầm bổng du dương, uyển chuyển thú vị, nhưng rõ ràng, các bậc phụ mẫu cũng không hài lòng lắm, nên càng khỏi phải nói đến hai chữ “yêu thích”. Dưới tiếng thét giãy dụa chói tai, khăn voan đỏ cũng không biết đã bay đến chỗ nào, thế cho nên giờ phút này tôi có thể nhìn thấy rõ sắc mặt khó coi của mọi người thế nào, đặc biệt là sắc mặt của một nam một nữ ngồi ghế trên kia càng khó coi hơn, trông xanh mét mang theo đen kịt, từ đen kịt chuyển thành trắng bệch, có hát hí khúc cũng không cần phải trang điểm, thế nên tôi phải ân cần đáng tiếc cho cha mẹ chồng.

“Công chúa” Kỳ Nhi kéo kéo ống tay áo của tôi, trong đại đường hoàn toàn yên tĩnh.

Cái thứ có bộ lông sừng sững bên cạnh tôi không biết thức thời còn kêu “cục tác”, ngóc đầu dậy ngạo mạn nhìn quanh, vỗ cánh ra vẻ như muốn nhào tới chỗ tôi, tôi đứng một bên toàn thân nổi da gà, một bên run rẩy trốn sau lưng Kỳ Nhi, sắc mặt vợ chồng Mục vương càng lúc càng u ám.

Tôi vô cùng oan ức.

Miệng gượng gạo kéo ra một nụ cười, tôi chỉ vào cái thứ có lông trên mặt đất nói: “Trống, con gà trống.”

Nói ra thật xấu hổ, tôi không sợ rắn không sợ sói, khi còn bé lại từng một mình bị gà trống


Teya Salat