XtGem Forum catalog
Hưu thư khó cầu

Hưu thư khó cầu

Tác giả: Mèo Lười Ngủ Ngày

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326400

Bình chọn: 9.5.00/10/640 lượt.

ỉ mới có dùng bảy phần công lực, không ngờ là người lại bất lực như vậy?”

Văn Mặc Ngọc nhíu nhíu mắt phượng, hừ nhẹ không nói.

Tiểu ngu ngốc sờ sờ cái mũi, giải thích nói: “Lần trước Liêm Nhi đại náo hôn lễ, Mặc Ngọc bị tống vào Tông Nhân Phủ.”

Tôi giật mình, không đáp lại. Nói vậy, lúc ấy tôi chỉ bị nhốt ở Mục vương phủ, cũng không bị ai tới khảo vấn là tốt lắm rồi, e rằng cũng là nhờ điểu lão đầu và tiểu ngu ngốc ở giữa hòa giải, chỉ tội cho Văn Mặc Ngọc, chịu nổi khổ da thịt.”

Tôi phỉ nhổ nói: “Huyền Nguyệt cũng quá đáng thật, ngươi vì hắn mà đào hôn, ngươi vào Tông Nhân Phủ hắn cũng lại không đi cứu ngươi!”

Nói xong, nhiệt độ đột nhiên hạ xuống. Gió lạnh thổi qua, thổi đến nhánh tàn lá héo, cục thịt nhỏ trong ngực vốn đã đi vào giấc ngủ cũng cảm nhận được bầu không khí bị kiềm nén, bẽn lẽn mà gọi “mẫu thân”. Tôi hôn tiểu bánh ú, đoạn ngẩng đầu lên, mọi người vẫn dại ra bất động y nguyên.

“Các người sao vậy?”

Kỳ Nhi dẫn đầu hít thật sâu vào một hơi: “Tỷ làm sao nhận ra được là Huyền Nguyệt và Văn Mặc Ngọc có vấn đề?”

?? Bọn ngươi đều nhận ra được, thì sao ta lại nhìn không ra?

Trương Thế Nhân ra vẻ thâm trầm mà vuốt vuốt râu: “Mặc Ngọc à Mặc Ngọc, ngươi còn nói ngươi không thật lòng, kẻ ngốc nhất trong Mục vương phủ mà cũng nhận ra được manh mối.”

(╰_╯) Trương Thế Nhân, ông muốn chết thật à!

Tiểu ngu ngốc gượng cười nói: “Liêm Nhi, không tệ không tệ, có tiến bộ!”

Câu này nghe sao mà cũng chói tai quá thế?

Kỳ Nhi nói: “Cho nên nói, Văn Mặc Ngọc, đừng trốn tránh sự thật. Ta thừa nhận, Ô bố Lạp Thác ta thích Huyền Nguyệt là thật, đời này không phải hắn thì không lấy, nhưng ta tuyệt đối sẽ không ngầm giở trò, lấy binh lực Hạp Hách uy hiếp Huyền Nguyệt, có chuyện gì cũng đều phải cạnh tranh công bằng, mấy ngày nay ngươi trốn cái gì?”

Văn Mặc Ngọc vùi đầu, hơn nửa khuôn mặt bị che ẩn ẩn mờ mờ dưới tóc nhìn không rõ lắm.

“Ai bảo… cạnh tranh công bằng với ngươi hả? Ta chỉ là tôn sùng tổ nghiệp, phụ tá minh quân. Ta với Huyền Nguyệt, chẳng qua là quân thần; Huyền Nguyệt với ta, cũng chỉ là phụ mệnh.”

Vừa dứt lời, bọn tôi đột nhiên nghe thấy phía sau truyền tới âm thanh thủy tinh vỡ nghe thanh thúy, ngọc bội cầm trong tay Huyền Nguyệt bị bóp nát vụn.

Ánh mắt sáng quắt, một Thất điện hạ lúc nào cũng thích đùa giỡn bỡn cợt, bộ dạng luôn gian trá xảo quyệt hiếm khi lại lộ ra vẻ mặt đau lòng thế này, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngọc Nhi, đây là những gì ngươi nói đó à.”

Dứt lời, Huyền Nguyệt phất tay áo định đi, lại bị Trương Thế Nhân gọi chặn lại, không nhanh không chậm móc một tờ giấy từ trong người ra nói: “Mặc kệ là người yêu cũng tốt, quân thần cũng được, dù sao Mặc Ngọc với công chúa cũng đều là người của ngài, vậy cảm phiền Thất điện hạ ký tên vào đây trước, bồi thường lại tổn thất của cái túp lều này cho ta đã.”

Trố mắt đứng nhìn.

Quả là gừng càng già càng cay, Trương Thế Nhân thật đúng là cẩn thận, kỳ thật tôi rất muốn hỏi, ông viết tờ đơn này khi nào thế?

…………

Thế cục hỗn loạn.

Tôi cảm thấy, bọn người tiểu ngu ngốc đang ở trong tình thế không tốt.

Mặc dù Kỳ Nhi có nói rõ sẽ không lấy binh lực Hạp Hách quốc ra uy hiếp Huyền Nguyệt thành thân, nhưng không có cam đoan thực sự, tôi tin rằng Hạp Hách Đại Hãn sẽ không ngốc đến mức đi trở mặt thành địch với Lạc Diên đế, hỗ trợ bọn người miệng còn hôi sữa như Huyền Nguyệt với tiểu ngu ngốc. Mà bên kia, còn có một phiền toái lớn.

Ô bố Mẫn Đạt chống lại lệnh cha mình, ngàn dặm xa xôi tới tìm vợ, nhưng dù sao hắn cũng là một vị vua tương lai, nếu lỡ hắn biết tôi là hàng giả, lại gả cho thủ hạ của Huyền Nguyệt, có khi nào giận quá ảnh hưởng đến chính sự không? Chuyện này ngày nào chưa được giải quyết, là ngày đó tôi không được an bình. Khoảng thời gian này, tôi vì chăm sóc cho Mẫn Đạt Vương tử và tiểu bánh ú, nên vẫn ở lại nhà của Trương Thế Nhân, cùng tiểu ngu ngốc hẹn hò một cách lén lút, Văn Mặc Ngọc vẫn trốn Huyền Nguyệt, cũng hay đến quấy rầy lão nhân gia tôi, Kỳ Nhi ở Hoài vương phủ cũng rất buồn chán, ngoại trừ tìm tôi và tiểu ngu ngốc nói chuyện phiếm ra, cũng hay cùng Văn Mặc Ngọc thượng cẳng chân hạ cẳng tay, Trương lão đầu thì lại cái gì cũng không nói, chỉ vuốt râu cười vui sướng khi người khác gặp họa…

“Nàng thất thần.”

Muỗng run lên, sánh đổ một miếng thuốc. Tôi nháy mắt mấy cái mới phát hiện ra, mình đang bón Mẫn Đạt Vương tử uống thuốc, cố gượng một nụ cười: “Xin lỗi, chắc tại tối qua ngủ không ngon”. Trương Thế Nhân lừa của tôi một đống bạc, nhưng lại thật quá keo kiệt, giường trong phòng khách nhỏ chút xíu, làm hại tôi với tiểu ngu ngốc có làm chuyện gì gì đó cũng không thuận tiện, cho nên lời này cũng coi như là lời nói thật.

Ô bố Mẫn Đạt cười cười với tôi, dưới bàn tay diệu thủ hồi xuân của Trương Thế Nhân, độc của hắn đã được giải hết, làn da đen thui cũng trở nên khỏe mạnh.

“Mấy ngày nay thật vất vả cho cô rồi, ban ngày vừa phải hầu hạ cho ta với Kỳ Nhi, buổi tối còn phải đi tìm hắn.”

Tôi cười ha ha lắc đầu: “Không phiền không phiền!”

Thôi cười, tự bản thân cũng phải trợn tròn mắt.

“Tìm, tìm ai?”

Ô bố Mẫn Đạt đoạt