XtGem Forum catalog
Hướng dẫn xử lý rác thải

Hướng dẫn xử lý rác thải

Tác giả: Mộng Lý Nhàn Nhàn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3214075

Bình chọn: 9.00/10/1407 lượt.

ua từ năm ngoái, dưới chân cũng chỉ có chiếc túi mua sắm cũ đựng quần áo giảm giá của Uông Tư Điềm.

Cô cầm thực đơn định che mặt nhưng đã muộn…

“Lâm Gia Mộc!”. Người cao hơn trong hai người phụ nữ đó nhanh chóng phát hiện Lâm Gia Mộc nhờ lợi thế chiều cao.

Lâm Gia Mộc đặt tờ thực đơn xuống, nở nụ cười nghề nghiệp: “A! Giang Tĩnh, Trần Minh Minh…”.

Người phụ nữ dáng người rất cao phát hiện Lâm Gia Mộc chính là Giang Tĩnh, làn da trắng nõn, khuôn mặt cực kỳ rạng rỡ, chỉ hơi béo một chút, toàn thân đều là hàng hiệu, trên cổ tay đeo một chiếc vòng tay ngọc bích, ngón tay đeo một chiếc nhẫn kim cương và một chiếc nhẫn đá quý, tất cả đều sặc sỡ lóa mắt. Trên tay cô ta là ba, bốn chiếc túi mua sắm, không có nhãn hàng trong nước nào, tất cả đều là hàng ngoại. Người có dáng người nhỏ nhắn hơn là Trần Minh Minh. Trần Minh Minh ngoại hình bình thường, hơi đen, ăn mặc không phô trương như Giang Tĩnh nhưng cũng đều là hàng hiệu, túi mua hàng xách trên tay cũng là của các thương hiệu lớn.

Thời học đại học, hai người này chính là một cặp hoa tỷ muội thân thiết, cả ngày cùng nhau buôn đủ chuyện lớn chuyện nhỏ trong trường, có việc gì chỉ cần một trong hai người biết là dư luận sẽ lập tức xôn xao, cả trường đều biết Giang Tĩnh có vẻ nhiệt tình hơn, gặp ai cũng như thể bày hết ruột gan ra với họ, dường như người khác chỉ giấu giếm một chút chuyện riêng tư cũng là có lỗi với cô ta. Giang Tĩnh nói chuyện rất không giữ mồm giữ miệng, có lúc nặng lời làm tổn thương người khác cũng nói mình là ác miệng không ác tâm.

Trần Minh Minh thì có vẻ thật thà nhã nhặn hơn, kỳ thực lại rất chú ý đến mọi chuyện, rất giỏi quan sát sắc mặt người khác, phối hợp ăn ý một tĩnh một động với Giang Tĩnh.

Hai người này cũng không hẳn là có xích mích với Lâm Gia Mộc, chẳng qua là họ quá thích “quan tâm” đến người khác.

Nhìn thấy Lâm Gia Mộc, quả nhiên hai người họ lập tức quan sát một hồi, sau đó nhìn nhau cười, ngồi vào bàn của Lâm Gia Mộc mà không hề hỏi cô một câu.

“Đúng là khéo thật… Không ngờ lại gặp bạn ở chỗ này”. Giang Tĩnh cười nói: “Đây là… cháu bạn à?”.

Uông Tư Điềm ăn mặc vẫn không được bình thường cho lắm, cả bộ quần áo đen sì phố hợp với mái tóc nhuộm high light, thoạt nhìn đã thấy không ngoan ngoãn.

“Đúng vậy”. Lâm Gia Mộc cười nói: “Hôm nay hai bạn rãnh rỗi cùng đi dạo phố cơ à? Không phải ở nhà với ông xã sao?”.

“Ông xã tớ đi công tác rồi, phải mấy hôm nữa mới về. Ôi… hôm qua tớ còn nói với anh ấy, kiếm nhiều tiền như vậy có gì tốt, một năm đi công tác đến nửa năm, một mình tớ chăm hết người già trẻ nhỏ quá mức vất vả… Thế là anh ấy lại dùng tiền dỗ dành tớ, bảo sẽ mua túi Birkin cho tớ… Ôi… túi cũng đâu thể thay thế ông xã được?”. Giang Tĩnh vừa nó vừa thở dài, dường như cuộc sống đúng là rát gian khổ.

Cô ta vừa tốt nghiệp đại học đã kết hôn, chồng cô ta là con quan chức nhưng không đi con đường quan trường mà lại kinh doanh, nhờ có quan hệ nên việc làm ăn rất lớn. Giang Tĩnh chưa hề đi làm một ngày nào mà ở nhà làm bà chủ. Đúng là trong nhà cũng có già có trẻ thật, nhưng trong nhà đã có đến bốn người giúp việc, cô ta đầu cần phải bận tâm chuyện gì. Ngày ngày không có việc gì chỉ đi dạo phố mua sắm, lần tiêu tiền kinh khủng nhất là đến Hồng Kông mấy tiếng, riêng mua quần áo đã hết hơn hai trăm ngàn tệ. Bị bố mẹ chồng nói bóng nói gió, chồng cô ta lập tức làm một thẻ phụ cho cô ta. Những chuyện này không phải Lâm Gia Mộc hỏi thăm được mà là Trần Minh Minh vô tình hay cố ý tiết lộ giúp Giang Tĩnh.

Giang Tĩnh cũng rất thích khoe khoang về cuộc sống bà chủ nhà giàu của mình, mỗi lần gặp bạn bè dù không nói thẳng ra nhưng lại “để lộ” không ít chuyện.

Trần Minh Minh thì kém hơn một chút, sau khi tốt nghiệp đại học đến thực tập ở một văn phòng luật sư, sau đó lấy một ông chồng có tiềm năng phát triển rất khá. Hai người cùng phấn đấu đến bây giờ cũng coi như là những người có danh tiếng trong nghề, nếu là người khác thì cũng nên thỏa mãn, nhưng Trần Minh Minh lại luôn so bì với Giang Tĩnh. Giang Tĩnh mua thứ gì đắt tiền, Trần Minh Minh cũng muốn có thứ đó, vì thế cuộc sống có vẻ vất vả hơn. May mà Giang Tĩnh vẫn rất tốt với Trần Minh Minh, từ trước đến nay quần áo hay quà cáp gì đều tiện tay cho luôn, vì vậy Trần Minh Minh cùng ngày càng thân với Giang Tĩnh.

Chuyện này không phải tự Trần Minh Minh nói mà là các bạn học còn lại quan sát đưa ra kết luận như vậy. Bây giờ quan hệ của đôi bạn thân này đã không còn đơn thuần như thời sinh viên nữa.

Lâm Gia Mộc vừa uống trà sữa vừa nghĩ về chuyện của hai người này, hai người này thì bung hết hỏa lực tấn công cô: “Gia Mộc này, bạn vẫn chưa kết hôn à?”.

“Chưa”.

“Cũng nên lấy chồng đi, bạn không còn ít tuổi nữa, còn không cưới sợ là không sinh được con. Tiếc là trong tay tớ không có mối nào hay… Lần trước gặp một gã độc thân thành đạt, tớ vừa mới lộ ý tứ hắn đã nói thẳng chỉ xem xét những cô bé dưới hai mươi lăm tuổi làm tớ sợ quá không dám nhắc tới nữa. Ôi, phụ nữ qua tuổi vàng mất giá nhanh quá”.

Quả nhiên Giang Tĩnh vừa mở miệng đã đâm thẳng vào vấn đề.

“Đúng vậy, tớ ba mươi t