
yện tôi không muốn làm.” Chẳng qua chỉ là mến chứ không phải là yêu hay thích, nhưng mà nàng không cần phải nói với người đàn ông lưu manh này điều đó!
“Có phải vậy không? Hắn tốt như vậy, em vì sao không ở cùng hắn mà còn theo anh?”
“Tôi ở cùng với anh! Là bởi vì có liên quan đến hợp đồng….Quên đi, tôi không nói với anh.”
“Chẳng lẽ nếu không có hợp đồng, em sẽ không ở cùng với anh? Em sẽ không quên em là người nói sẽ làm người phụ nữ của anh chứ?” Cận Thế Phong nghe nàng nói, tức giận đến vẻ mặt xám xanh.
“Tôi chỉ nói muốn làm bạn gái của anh, không phải là người phụ nữ trên giường, hơn nữa, hơn nữa ký hợp đồng cũng là vì bất đắc dĩ, tôi cần tiền….”
Được, dù thế nào cũng chỉ cần đổ hết toàn bộ lên người hắn là được rồi, nàng không có sai chút nào?
“Cần tiền, cô mang bán chính mình? Cô có thể tùy tiện như vậy?” Giận nàng có thể dùng dăm ba câu rũ bỏ sạch quan hệ, giận nàng hoàn toàn không chút lưu luyến hắn, phun ra ngọn lửa giận đang bừng lên trong lòng. Cận Thế Phong nói không suy nghĩ.
“Anh.” Vẻ mặt Yên Lam cứng lại tái nhợt, quả thực không thể tin được hắn sẽ có thể nói những lời này, được, là nàng thấp kém, vì tiền mang bán chính mình; là nàng vô dụng, là nàng ngốc nghếch, là nàng khờ khạo, bằng không vì sao lại dễ dàng khuất phục trước người đàn ông bá đạo ích kỷ lại không hiểu được người yêu trước mắt này.
“Anh cút đi! Cút đi! Tôi cả đời này không bao giờ….muốn nhìn thấy anh nữa! Biến đi cho khuất mắt, tôi không bao giờ…muốn nhìn thấy anh nữa!” Nàng không khống chế được hét lên với hắn.
Cận Thế Phong cau mày, ngọn lửa giận trong cơ thể lại cuồng nhiệt thiêu đốt, xoay gót, thực sự cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng bỏ đi.
Hắn vì sao lại có cảm giác quái lạ như vậy với người con gái này?
Hắn vì sao lại ngày đêm nhung nhớ một người con gái đến tâm thần rối loạn như vậy?
Yên Lam rốt cuộc có điểm nào khiến hắn điên đảo thần hồn, thậm chí bị ảnh hưởng đến mức khiến bản thân hắn thiếu chút nữa phạm phải sai lầm?
Chết tiệt….
Hắn nhất định là bị thuốc rồi mới có thể như vậy…
Chẳng hiểu vì sao lại yêu một người con gái!
Không đúng…
Hắn vừa mới nghĩ cái quái gì? Đang suy nghĩ cái quái gì?
Yêu? Hắn yêu nàng? Có thể sao? Hắn còn có thể yêu một người sao?
Những bước chân không ngừng tiến về phía trước sững lại, Cận Thế Phong xoay người quay đầu nhìn lại người con gái vẫn ngồi bệt dưới đất như cũ phía xa xa.
Nàng đang khóc, tiếng khóc thút thít tuy rằng không lớn, nhưng trong không gian ban đêm tĩnh lặng cả một bầu trời rộng lớn không có lấy một gợn mây, có thể nghe thấy rõ ràng.
Nàng có mang theo di động, nhưng lại không hề gọi cho bất kỳ ai cầu cứu, chỉ là lặng lẽ ngồi nguyên tại chỗ mà khóc, cũng không muốn mở miệng gọi hắn quay lại.
Hắn, là chỗ dựa của nàng sao?
Có lẽ, nàng, bất tri bất giác đã biến hắn thành chỗ dựa?
Bằng không, trong lòng hắn vì sao mà lại…mà…Lại vì nàng mà cảm thấy đau đớn? Thực sự yêu nàng sao? Cận Thế Phong nhíu chặt đôi mày, không muốn tiếp tục tự vấn về vấn đề này nữa.
Từng bước quay trở lại, Cận Thế Phong cúi người nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng….
Nàng mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, không nói một lời, nhưng dường như lại kể với hắn hàng vạn hàng nghìn nỗi ủy khuất.
“Xin lỗi, anh không nên bỏ em lại một mình…” Hắn nhẹ giọng nói, ôn nhu hôn lên môi nàng.
Gió đêm khẽ khàng lướt qua, ánh trăng dịu dàng phảng phất phía chân trời mỉm cười nhìn họ, nhẹ nhàng thở than về tình yêu tươi đẹp….
Chương 37 Hạnh Phúc Trong Tay
Giữa những tia nắng sớm ban mai, một hồi chuông điện thoại của ai đó đã phá vỡ không gian tĩnh lặng cuả buổi sáng sớm.
“Tổng tài, chủ tịch Kim muốn gặp anh gấp, bởi vì sau khi tin tức được công khai, giá cổ phiếu Nhất Phi Trùng Thiên của xí nghiệp Kim thị liền tăng kịch trần.” Kỷ Tồn Viễn ở đầu dây bên kia báo cáo cho Cận Thế Phong.
“Giá cổ phiếu tăng kịch trần, hẳn là hắn rất thích mới đúng.” Đã dự tính trước chuyện này, nên bất luận thế nào cũng không thể kích thích nổi sự hứng thú của Cận Thế Phong, trong mắt hắn bây giờ chỉ thấy mỗi bộ ngực đang nhẹ nhàng hô hấp cuả một dung nhan xinh đẹp vẫn đang còn ngủ.
“Lão cáo già, vốn định dùng toàn bộ tài chính tự có để mua về được nhiều cổ phiếu, không nghĩ tới việc ngày hôm nay tin tức được phơi bày ra ánh sáng, đột nhiên phải bổ sung thêm một khoản tiền đáng kể cũng không phải là chuyện dễ dàng gì , cho nên hắn mới nhảy dựng lên tức giận.”
Cận Thế Phong cười. “Cậu nói cho hắn biết, người nên nhảy dựng lên tức giận là tôi mới đúng, vốn đã dự định là liên tục ba ngày sau giao dịch thì báo cáo cuối ngày phải tăng 8%, vì vậy “Khải Thành” của chúng ta tổn thất vô cùng nặng nề.”
“Cho nên ý của Tổng giám đốc là phải…”
“Đối với việc hắn để cho tin tức bị tiết lộ, tôi muốn nói cho hắn biết, tôi vô cùng bất mãn, không hài lòng.”
“Sao?” Tin tức rõ ràng là do Tổng tài muốn hắn làm lộ ra, lão Kim thì có liên quan gì chứ?
“Không ai tự ném đá vào chân mình cả, cho nên đương nhiên tôi có thể cho rằng tin tức là do hắn làm lộ ra, bởi vì hắn mới là người được lợi nhiều nhất.”
“Ách…Cho nên ý của Tổng tài là