
ngón tay vì bị siết chặt, móng tay đâm vào da thịt bật máu mỗi ngày , vết cũ chưa lành lại hằn vết mới… có lẽ điều đó giống như trái tim anh lúc này…
…Bốp…
Một tiếng va chạm vang lên đột ngột… chớp mắt, chỉ thấy Ken ngã vật xuống đất…
_Ken – Nó hoảng lên hét 1 tiếng vang trời chạy đến đỡ anh dậy – Jun…Anh làm gì vậy? sao tự nhiên lại đánh anh ấy – Nó ngước nhìn anh oán giận
Ánh mắt nó như nhát sao sắc rạch 1 đường sâu hoắc vào trái tim anh…
_Đứng lên – anh lạnh lùng bật ra 1 tiếng ra lệnh
_Boo… Em đứng sang bên kia đi – Ken 1 tay lau vệt máu khóe miệng mỉm cười đẩy nó sang 1 bên – Bọn anh phải giải quyết mọi chuyện thôi
_Giải quyết cái gì chứ, anh bi thương rồi kìa–nó nức nở, mắt long lanh ngấn nước nhìn anh lo lắng
_Anh ko sao, em đứng sang bên kia đi – anh đẩy nó sang 1 bên chóng tay đứng dậy
… Bốp…Vừa mới đứng thẳng dậy thì 1 cú khác lại húc tới khiến anh loạng choạng ko kịp phản ứng 1 lần nữa té ngã xuống…
_Ken – nó giật mình run rẩy
_Em cứ đứng ở đó – Ken hướng về nó hét lên khiến nó khựng lại, tay chân bỗng chốc cứng ngắc
Anh cười nhếch mép, dùng mu bàn tay quẹt đi vệt máu….
…Bốp…
Lại 1 tiếng va đập chói tai vang lên…
_Á – nó lấy 2 tay bịt mặt lại sợ hãi hét lên
Lần này người ngã xuống lại là Jun…
_Đừng tưởng có thể đánh đc tao hoài như vậy chứ, đồ khốn – Ken hoắc mắt như 2 ngọn lửa hừng hực thiêu Jun
_Đồ khốn ư? – Jun lấy 2 xoa lên chiếc má vừa lĩnh chưởng lặp lại câu nói của Jun cười khinh miệt
…Bốp…
_Câu này là tao nói mới đúng, đồ khốn – Kèm theo tiếng gầm phẫn nộ là 1 cú ko nhẹ đáp lễ Ken – Mày dám chơi tao ư?
…Bốp…
_Mày thua rồi… biết điều thì biến đi – Ken cũng mượn cú đấm đáp lời Jun
_Thua? Mày dám… – Jun người như ai châm lửa tức tối, nắm chặt quả đấm phi thẳng đến Ken…
_Kooooooooooo
…Bốp…Phát ra 1 tiếng ko nhẹ… 1 thân hình ngã bệch xuống như cây đỗ khiến trận chiến bỗng 1 chốc ngưng bặt… mọi thứ như nín thở với cảnh tượng vừa xảy ra…
_Booooo – 1 tiếng gọi đồng thanh vang lên
Trong phút chốc nó thấy Jun lao đến như mãnh thú nổi giận ngùn ngụt nó ko tự chủ mà chạy đến trước Ken cản lại… mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến những nhân vật chính trở tay ko kịp… hậu quả là nó lãnh đủ…
_Boo…Boo… Tỉnh lại đi em – Ken đỡ lấy nó mặt biến sắc xanh nhợt
_Boo… Boo – Jun mặt mày như ko còn máu, cả người run bần bật nắm lấy tay nó
…
_Boo… con sao vậy? – Mẹ nó từ trong nhà nghe bên ngoài hỗn độn ồn ào nên ra xem thử thì trước mắt bà là đứa con gái bé bỏng 1 bên mặt sưng húp đỏ tấy, sắc mặt trắng bệch đang nằm 1 đống…- Chuyện gì? Chuyện gì đã xảy ra? – bà chạy đến kéo nó vào lòng hốt hoảng hét lên
_Kìa bà, đưa nó vào trong đã rồi nói – papa nó từ phía sau lo lắng chạy đến đỡ lấy nó mang vào nha
Ken và Jun dịch bước định đi theo sau thì bị mẹ nó quay lại nhìn trừng trừng sắc lạnh làm 2 người khựng bước…
_ Chuyện này là do 2 đứa gây ra phải ko? Là chuyện gì – Mẹ nó lạnh giọng chỉ trích
_Cháu xin lỗi – Jun cúi đầu thành khẩn, lòng đau như ai đang cắt xéo từng mảng
_Cháu xin lỗi – Ken cũng gập người, lòng nhộn nhạo ko thua gì Jun
Mẹ nó nhìn cả 2 chăm chăm nghẹn ko thốt nên lời…
_Hai đứa về hết đi – bà hít sâu 1 hơi bình tĩnh lạnh lùng buông 1 câu rồi quay lưng bỏ vào nhà đó sầm cửa lại
Hai chàng liếc mắt trừng nhau sắc lẻm 1 cái rồi cũng xoay người bỏ về xe…
_Được lắm… nếu ngươi đã muốn thì ta đây ko khách sáo… chờ đó – Jun nắm chặt tay buông 1 câu khiêu chiến bước vào xe phóng đi
Trong con phố yên tĩnh… 2 tiếng xe mãnh liệt đồng vang phá vỡ sự tĩnh lặng… vài phút sau chỉ còn nghe nghe tiếng vụt xé gió lao đi… trả lại mọi thứ nguyên vẹn ban đầu…
…Trụ sở chính tập đoàn Dimon….
Trong tòa nhà lớn nhất dựng giữa trung tâm thành phố… tại tầng cao nhất cũng là tầng đặc biệt nhất dành cho chủ tịch đứng đầu sáng lập Dimon…
…Cộc…cộc…
_Vào đi – 1 giọng nói đầy uy nghiêm vang lên, tuy chưa nhìn tới chủ nhân giọng nói nhưng cũng đủ làm người nghe lạnh gáy toát mồ hôi hột
_Thưa ngài, có giám đốc Jun đến tìm – cô gái mang chức vụ thư kí sợ sệt run giọng báo cáo
_Cho vào
_Vâng… Mời ngài vào…chủ tịch đang đợi
Jun gật đầu 1 cái phong độ chất ngất bước vào phòng
_Cơn gió nào có thể đưa cháu trai ta đến đc đây vậy?
_Ông nội, cháu việc muốn nhờ ông giúp
Đã muốn khiêu chiến thì ta đây cũng ko ngại nương tay nữa…
_Uhm…
_Boo… con tỉnh lại đi, mẹ đây – Mẹ nó lo lắng nắm tay nó khóc ròng
Nghe tiếng nói trầm ấm quen thuộc, nó nheo mắt hi hí mở ra… 1 cơn đau buốt tê rần chạy từ đỉnh đầu xuống tận ngón chân… khó khăn lắm nó mới cố mở đc 2 mắt…
_Mẹ… – Đôi môi khô ráp khó khăn thều thào
_Ừ!!! Mẹ đây con – mama nó mừng rỡ siết lấy bàn tay
_Con muốn uống nước
_Đc…đc… đợi mẹ – mẹ nó vui mừng chạy đi xuống bếp
Nó mông lung cựa người… bên má cũng đã bớt sưng… nhưng vẫn truyền đến cảm giác đau buốt…
_Nước đây… – Mẹ nó nhẹ đỡ nó lên, cẩn thận cho nó uống từng ngụm
_Mẹ… Con ngủ bao lâu rồi?
_Con ngủ gần 2 ngày rồi, con làm mẹ lo quá, có chuyện gì xảy ra vậy?
_Gần 2 ngày rồi ư? – Nó hoảng hốt nhìn mẹ rồi nhíu mày cố nhớ lại…từng mảng…từng mảng hồi ức chắp nối lại – Mẹ…còn anh Ken…Anh Ken đâu