The Soda Pop
Hồng Lâu Mộng

Hồng Lâu Mộng

Tác giả: Tào Tuyết Cần

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329552

Bình chọn: 9.5.00/10/955 lượt.

nước mắt, bộ dạng khác hẳn, cũng đâm hoảng sợ, liền hỏi:

– Làm sao thế?

Tập Nhân lặng im một lúc rồi khóc:

– Không biết cô Tử Quyên nói những câu gì làm cậu ngốc ấy mắt đờ ra, tay chân lạnh toát, không nói dược nữa. Già Lý bấm cũng không biết đau. Các bà già đều nói là không ăn thua gì nữa, ở bên ấy đương khóc ầm lên. Có lẽ bây giờ thì chết rồi!

Đại Ngọc nghe nói thế, nghĩ già Lý là người có nhiều kinh nghiệm mà cũng nói là chết thì chắc là chết thật, liền “ọe” một tiếng, bao nhiêu thuốc vừa uống, mửa ra hết cả, ruột gan cồn cào, ho rũ rượu hồi lâu. Bỗng chốc mặt đỏ gay, tóc rối bù, mắt sưng húp, gân nổi lên, cứ gục đầu xuống mà thở. Tử Quyên vội đến đấm lưng. Đại Ngọc gục xuống gối thở một lúc, rồi đẩy Tử Quyên nói:

– Chị không phải đấm nữa! Cứ mang thừng đến thắt cổ tôi cho chết đi là hơn!

Tử Quyên nói:

– Tôi có nói gì đâu? Chẳng qua nói đùa mấy câu, cậu ấy lại tưởng thật.

Tập Nhân nói:

– Cô lại không biết cậu ngốc ấy, nói đùa câu gì cũng cho là thật à?

Đại Ngọc nói:

– Chị nói những câu gì, phải đến nói lại đi, cậu ấy mới tỉnh lại được.

Tử Quyên nghe nói liền bước xuống giường, cùng Tập Nhân đi đến viện Di Hồng. Giả mẫu và Vương phu nhân cũng đều ở cả đấy. Vừa trông thấy Tử Quyên, Giả mẫu mắt đã nảy lửa liền mắng:

– Con ranh con này nói những câu gì với nó đấy?

Tử Quyên vội trình:

– Con có dám nói gì đâu, chỉ nói đùa mấy câu thôi.

Bảo Ngọc vừa trông thấy Từ Quyên đã “úi chào” một tiếng, rồi khóc òa lên. Mọi người thấy thế mới yên tâm. Giả mẫu kéo Tử Quyên lại, vì cho là nó đã làm điều gì có lỗi với Bảo Ngọc, nên bắt xin lỗi. Không ngờ Bảo Ngọc nắm chặt lấy tay Tử Quyên không chịu buông, rồi nói:

– Cô có đi thì mang cả tôi đi nữa!

Mọi người không hiểu, hỏi kỹ mới vỡ chuyện Tử Quyên nói đùa Đại Ngọc sắp về Tô Châu. Giả mẫu nhỏ nước mắt nói:

– Ta cứ tưởng có việc gì quan hệ kia, té ra là một câu nói đùa, lại mắng Tử Quyên: – Con ranh này, ngày thường mày là đứa thông minh nhanh nhẹn, mày vẫn biết nó sẵn có tính ngớ ngẩn, sao tự nhiên lại lừa nó làm gì?

Tiết phu nhân khuyên:

– Cháu Bảo xưa nay là người thật thà, cô Lâm lại đến đây ở từ lúc bé, hai người cùng với nhau đến tận bây giờ, so với người khác thì thân mật hơn nhiều. Bây giờ đột nhiên lại nói dối là sắp đi, không cứ cháu là người thực thà ngớ ngẩn, ngay người lớn kiên gan đến đâu cũng phải thương tâm. Bệnh không quan hệ gì, cụ và dì cứ yên tâm, cho uống một vài thang thuốc là khỏi.

Lúc đó có người vào trình:

– Vợ Lâm Chi Hiếu và vợ Lại Đại đến hỏi thăm.

Giả mẫu nói:

– Cảm ơn các bà có lòng nghĩ đến, mời các bà vào chơi.

Bảo Ngọc nghe nói đến chữ “Lâm”, liền kêu ầm lên:

– Thôi hỏng rồi! Người nhà họ Lâm đã đến đón cô ấy về đấy, đuổi ngay họ đi!

Giả mẫu liền nói:

– Đuổi ngay họ đi!

Lại dỗ dành Bảo Ngọc:

– Đây không phải là người họ Lâm đâu, người họ Lâm chết hết cả rồi, không có ai đến đón nó nữa, cháu cứ yên tâm.

Bảo Ngọc nói:

– Dù ai cũng mặc! Trừ cô Lâm ra, không ai được gọi là họ Lâm cả!

Giả mẫu nói:

– Chẳng có ai là họ Lâm đến đây, bao nhiêu người họ Lâm đều đuổi đi cả rồi.

Giả mẫu lại dặn mọi người:

– Từ nay trở đi không được cho bà Lâm Chi Hiếu đến vườn này. Chúng bay cũng không được nói đến chữ “Lâm”. Nghe rõ lời ta dặn chưa?

Mọi người vâng lời, không ai dám cười.

Một lúc, Bảo Ngọc trông thấy trên cái tủ thập cẩm bày một cái thuyền bằng vàng của người nước ngoài đem đến, liền nói ầm lên:

– Kia có phải là cái thuyền đến đón cô Lâm không? Thuyền đậu ở đấy rồi!

Giả mẫu vội sai Tập Nhân lấy cái thuyền xuống. Bảo Ngọc giơ tay đòi. Tập Nhân đưa đến. Bảo Ngọc giấu ngay vào trong chăn cười nói:

– Thôi còn đi vào lối nào?

Vừa nói vừa nắm chặt lấy Tử Quyên không chịu buông ra.

Một lúc có người trình:

– Thầy thuốc đã đến.

Giả mẫu vội sai mời vào. Vương phu nhân, Tiết phu nhân và Bảo Thoa tạm lánh vào nhà trong. Giả mẫu ngồi cạnh Bảo Ngọc. Thầy thuốc họ Vương vào, thấy nhiều người, vội đến chào Giả mẫu, rồi cầm tay Bảo Ngọc bắt mạch một lúc. Tử Quyên đành phải cúi đầu xuống. Thầy thuốc họ Vương cũng không hiểu ra sao, đứng dậy nói:

– Cậu đây mắc bệnh “cấp thống mê tâm”. Cổ nhân thường đã nói: “Có nhiều chứng đờm mê khác nhau: có người vì khí huyết suy yếu, ăn uống không tiêu đâm mê, có người vì giận dỗi quá, đờm sộc lên đâm mê, có người bị đau khổ quá đờm tắc lại.” Đây cũng là chứng đờm mê do đau khổ bất chợt, chỉ chốc lát bị đờm tắc lại đấy thôi, nhẹ hơn các chứng đờm khác nhiều.

– Ông hãy nói cho tôi biết bệnh cháu có đáng lo ngại hay không, ai bảo ông đọc cả tràng sách thuốc ra?

Thầy thuốc họ Vương vội chắp tay cười nói:

– Không đáng ngại, không đáng ngại.

– Chắc không đáng ngại chứ?

– Thực không đáng ngại, nếu có việc gì xin trách cứ ở tôi.

– Quả vậy thì mời người ra ngồi chơi ngoài kia kê đơn. Chữa khỏi ta sẽ sắp sửa đồ lễ, bắt cháu phải thân hành đến tạ, nếu có xảy ra việc gì, ta sai người đến kéo đổ nhà thái y đấy.

Thầy thuốc họ Vương cứ cúi đầu cười nói:

– Không dám ạ, không dám ạ.

Vì ông ta nghe thấy Giả mẫu nói: “Sẽ sắp đồ lễ sai Bảo Ngọc đến tạ”, nên luôn miệng nói “không dám”, chưa nghe câu