Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hồng Lâu Mộng

Hồng Lâu Mộng

Tác giả: Tào Tuyết Cần

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329970

Bình chọn: 8.5.00/10/997 lượt.

lớn.

Cần chi nhờ đến sáo Trương Lương?

3. Chung Sơn hoài cổ:

Lợi danh ai nỡ buộc vào thân?

Bỗng chốc lôi nhau xuống cõi trần.

Dùng dẳng suốt đời không dứt được,

Cho người chế giễu lại băn khoăn.

4. Hoài Âm hoài cổ:

Tráng sĩ nên ngừa chó cắn càn,

Vua Tề là lúc sắp vào quan.

Bảo cho đời tục đừng khinh vội,

Một bữa cơm khi chết vẫn ơn.

5. Quảng Lăng hoài cổ:

Ve kêu quạ đậu chóng làm sao,

Giờ cảnh đê Tùy cảnh thế nào?

Vì nỗi xa hoa xưa chiếm hệt,

Cho đời mai mỉa miệng nhao nhao.

6. Đào Diệp độ hoài cổ:

Hoa tàn cỏ héo đợi trên ao,

Rời rã cành đào với lá đào.

Người cũ Lục triều giờ vắng cả,

Ảnh đề chỉ thấy vách treo cao.

7. Thanh Trửng hoài cổ:

Sông hắc mênh mông khéo nghẹn dòng,

Khúc đầu gạn hệt nỗi đau lòng;

Ngán cho chế độ vua nhà Hán,

Cậy gạo muôn năm đáng thẹn thùng.

8. Mã Ngôi hoài cổ:

Phấn son lặng lẽ đẫm mồ hôi,

Thoắt giã thân kia xuống bể khơi.

Vì dấu phong lưu còn sót lại.

Áo quần khe ấy vẫn thơm hoài.

9. Bồ Đông tự hoài cổ:

Tiểu hồng hèn hạ phận tôi đòi,

Lẻn lút đưa đi ghép lứa đôi;

Thôi mẫu dù tra ra việc ấy,

Ả kia đã bị rủ đi rồi.

10. Mai Hoa quán hoài cổ:

Nếu không bên liễu cũng bên mai,

Ai vẽ thuyền quyên vẽ cũng tài.

Sum họp Xuân Hương đừng nghĩ vội,

Gió tây lại vắng một năm trời.

Mọi người xem xong đều khen haỵ Bảo Thoa nói:

– Sự tích tám bài đều có chép ở trong sử, còn hai bài cuối không có sách nào chép, chúng tôi không hiểu rõ, chi bằng làm lại hai bài khác thì hơn.

Đại Ngọc vội ngăn lại:

– Chị Bảo thật là “gắn phím gẩy đàn”, câu nệ vẽ vời quá. Dù trong sử sách không chép, các truyện ngoài cũng không nói đến, nên không biết đầu đuôi ra sao, nhưng chúng ta chẳng đã xem thấy ở hai vở hát là gì? Đến đứa trẻ lên ba cũng còn biết nữa là.

Thám Xuân nói:

– Chị nói phải đấy.

Lý Hoàn lại nói:

– Vả chăng sách không chép thật, nhưng chính cô ấy đã đi đến các nơi đó. Xưa nay thường hay đồn nhảm nghe nhảm, những kẻ muốn bới việc thường cố ý bày ra chuyện cổ tích để lừa dối người đời. Ví như năm trước tôi vào kinh, thấy ba, bốn chỗ là mộ Quan Công. Sự nghiệp Quan Công trong sử đều chép rõ, nhưng sao lại có nhiều mộ thế? Chắc là người đời sau kính mến nhân phẩm Quan Công khi còn sống, rồi từ chỗ kính mến ấy họ bày đặt ra đấy thôi. Khi xem đến bộ Quảng dư ký, không chỉ riêng Quan Công, cả những người có danh tiếng xưa nay cũng có nhiều mộ. Trong nhiều cổ tích không tra cứu vào đâu được. Hai bài thơ này tuy không có căn cứ thực, nhưng nghe người kể chuyện, hát tuồng, hay xem thẻ, cũng đều nói đến. Những câu tục ngữ trước cửa miệng, bất kỳ trẻ, già, trai, gái ai ai mà chả biết, chả nói được? Vả chăng, nó có phải sách nhảm như những vở kịch Mẫu đơn đình, Tây sương ký đâu mà sợ? Vì vậy cứ nên để lại hai bài thơ ấy cũng không sao.

Bảo Thoa nghe nói mới thôi. Mọi người đoán một lúc, đều không đúng cả.

Mùa đông ngày ngắn, đã đến bữa cơm chiều, mọi người đều đi ăn cả. Có người trình Vương phu nhân:

– Anh Tập Nhân là Hoa Tự Phương đứng ở ngoài trình mẹ hắn ốm nặng, nhớ con gái lắm. Vì vậy hắn đến xin cho em gái về thăm nhà.

Vương phu nhân nói:

– Đó là tình mẹ con, lẽ nào ta lại không cho nó về!

Rồi sai người đến bảo Phượng Thư thu xếp cho Tập Nhân. Phượng Thư vâng lời, về nhà sai vợ Chu Thụy đến dặn:

– Chị cùng một người đàn bà và hai đứa a hoàn nhỏ đi theo Tập Nhân về. Chị cắt bốn người có tuổi đi theo xe. Các chị ngồi xe lớn, còn bọn a hoàn ngồi xe nhỏ.

Vợ Chu Thụy sắp đi, Phượng Thư lại bảo:

– Tập Nhân xưa nay vẫn quen lối giản dị, chị nói rằng tôi bảo chị ấy phải mặc bộ quần áo lịch sự, mang theo một bọc quần áo to và đẹp, lồng ấp cũng phải đem cái đẹp. Khi sắp đi, chị bảo chị ta phải đến đây cho tôi xem.

Vợ Chu Thụy vâng lời đi.

Một lúc ăn mặc xong, Tập Nhân đến, hai a hoàn cùng vợ Chu Thụy mang lồng ấp và bọc quần áo theo sau. Phượng Thư thấy trên đầu Tập Nhân cài mấy cành thoa vàng giắt hạt châu, rất là lộng lẫy; mặc cái áo da chuột bạch thêu hoa đào, quần bông màu thông lục thêu kim tuyến, ngoài khoác áo da chuột đen trong lót đoạn xanh. Phượng Thư cười nói:

– Ba bộ quần áo này đều là của u cho chị, còn đẹp lắm; nhưng áo khoác thì xoàng quá, bây giờ lạnh chị nên mặc thêm một cái áo lông nữa.

Tập Nhân cười nói:

– Bà Hai vừa cho tôi cái áo da chuột đen, lại còn một cái áo da chuột bạch nữa, người bảo cuối năm sẽ thêm cái áo lông.

Phượng Thư cười nói:

– Tôi cũng có một cái áo lông, nhưng vì lông đã thò ra ngoài, không được đẹp, tôi đương định thay, nay tôi hãy để cho chị mặc. Đến cuối năm bà cho chị cái khác, tôi sẽ đổi. Như thế cũng coi như chị đã giả tôi rồi.

Mọi người đều cười nói:

– Mợ thì cứ quen nói thế. Ngày thường mợ hay rộng rãi, không biết đã phải bù đắp ngấm ngầm cho bà bao nhiêu rồi. Những khoản bù không đâu ấy còn tính toán với bà sao được. Bây giờ mợ lại đem những chuyện bủn xỉn nói ra để làm trò cười.

Phượng Thư nói:

– Khi nào bà nghĩ đến chuyện ấy. Thật ra nó cũng chả phải là việc chính. Nhưng nếu tôi không trông nom vào đấy, thì còn ra thể diện nhà đại gia sao được. Thà mình tôi chịu thiệt, để mọi người ăn mặc tử tế, miễn sao tô