Hồng Lâu Mộng

Hồng Lâu Mộng

Tác giả: Tào Tuyết Cần

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210071

Bình chọn: 7.00/10/1007 lượt.

xem thơ.

1 Ý nói được cái nọ lại mong cái kia.

2 Nguyên văn: Vũ thôn “phong thôn”.

3 Vợ vua Thuấn là Tương phu nhân. Khi vua Thuấn chết, bà khóc nhiều quá, nước mắt nhỏ vào cành trúc đến đâu thì có vần đến đấy, nên gọi là Tương phi trúc.

4 Tức Lục Du, người đời Tống, làm thơ rất giỏi.

5 Nguyên văn “Hàn”, vì hạn chế của dịch, phải dịch theo vần khác.

Chương 49: Cõi Lưu Ly Mai Hồng Tuyết Trắng Gái Son Phấn, Ăn Sống Nuốt Tanh

Hương Lăng thấy mọi người đang cười mình, liền đi lại cười nói:

– Các cô xem bài thơ này được thì tôi còn học nữa; nếu không, tôi cũng chán chết về thơ thôi.

Nói xong đưa bài thơ cho Đại Ngọc và mọi người xem, thì thấy:

Tinh hoa đâu để giấu cho mình.

Bóng vẫn run run vẻ vẫn xinh.

Nghìn dặm chày vang khi giặt lụa,

Nửa vừng gà giục lúc dòn canh.

Sáo nghe mặt nước thu buồn ngắt,

Áo tựa bên lầu đêm vắng tanh.

Hãy hỏi mình xem này chị Nguyệt,

Khi tròn khi khuyết mãi sao đành.

Mọi người xem xong cười nói:

– Bài này không những hay mà lại có ý mới mẻ khéo léo. Mới biết tục ngữ nói “Đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền”. Nhất định chúng tôi phải mời chị vào thi xã.

Hương Lăng nghe nói, trong bụng vẫn không tin, cho là bọn họ nói dối, lại cứ xoắn hỏi Đại Ngọc và Bảo Thoa.

Chợt bọn a hoàn và bà già vội vàng chạy đến, cười nói:

– Có các cô các mợ nào đến chơi ấy, chúng tôi không biết là ai; các cô các mợ về mà nhận bà con.

Lý Hoàn cười nói:

– Làm gì có chuyện ấy? Các người cứ nói rõ xem, bà con của ai nào?

– Hai cô em của mợ đều đến; lại có một cô nữa, nói là em của cô Tiết, còn một cậu thì nghe nói là em của cậu Tiết. Tôi đi mời bà dì đây! Mợ và các cô hãy về trước.

Nói xong họ đi thẳng. Bảo Thoa cười nói:

– Không lẽ là Tiết Khoa nhà chúng tôi và em gái nó đến chơi chăng?

Lý Hoàn cười nói:

– Có lẽ thím tôi cũng lại vào Kinh đây? Tại sao bọn họ lại cùng đi với nhau một chuyến? Chuyện này cũng lạ thật.

Mọi người sang bên Vương phu nhân, thấy chật ních cả nhà. Lại có chị dâu của Hình phu nhân đem con gái là Tụ Yên đến Kinh nhờ vả Hình phu nhân. Vừa gặp lúc anh Phượng Thư là Vương Nhân cũng vào Kinh, nên hai nhà cùng đến một lúc. Đi đến nửa đường khi thuyền đậu lại, gặp thím của Lý Hoàn đem theo hai con gái cô lớn là Lý Văn, cô nhỏ là Lý Ỷ, cũng lên Kinh. Mọi người kể chuyện, té ra đều là chỗ bà con cả. Vì thế ba nhà cùng đi một đường. Sau lại có em họ Tiết Bàn là Tiết Khoa, mang theo em gái là Tiết Bảo Cầm vào Kinh để đính hôn, vì trước đây cha hắn đã hứa gả Bảo Cầm cho con quan hàn lâm họ Mai. Nay nghe Vương Nhân vào Kinh, nên hắn đem em gái đi theo. Hôm nay mọi người cùng đến, người nào hỏi thăm vào nhà bà con người ấy.

Giả mẫu và Vương phu nhân rất đỗi vui mừng, Giả mẫu cười nói:

– Thảo nào, đêm qua ngọn đèn cứ nở hoa mãi, thì ra báo điềm cho ngày hôm nay.

Mọi người kể lể chuyện nhà, thu nhận quà bánh, rồi mời khách ở lại cơm rượu, Phượng Thư tất nhiên đã bận lại càng bận thêm. Lý Hoàn và Bảo Thoa kể lể những chuyện xa cách lâu ngày với thím và các chị em. Đại Ngọc thấy thế, trước còn vui, sau nghĩ người ta đều có bà con, chỉ mình là trơ trọi, nước mắt tự nhiên lại chảy ra. Bảo Ngọc hiểu ý, khuyên ngăn an ủi mãi mới thôi.

Bảo Ngọc vội về viện Di Hồng, cười bảo Tập Nhân, Xạ Nguyệt, Tình Văn:

– Các chị không đi mà xem! Ai ngờ anh ruột chị Bảo như thế, mà em con nhà chú hình dáng đi đứng khác hẳn. Thật giống hệt em ruột chị Bảo vậy. Còn lạ hơn nữa là ngày thường các chị nói chị Bảo rất đẹp, nay hãy so với cô em chị ấy xem. Lại còn hai cô em chị Cả nữa, tôi không thể tả ra hết được! Trời ơi! Có bao nhiêu tinh hoa đúc ra được lớp người đẹp đẽ tuyệt vời như vậy! Thế mới biết tôi là “con ếch dưới giếng”. Ngày thường cứ nói mấy người ở đây đẹp có một không hai, ngờ đâu không phải tìm đâu xa, chỉ ở trong vùng này cũng mỗi người mỗi vẻ. Giờ tôi lại hiểu thêm được một bậc nữa. Ngoài mấy người này ra, biết đâu chẳng có những người đẹp hơn nữa?

Bảo Ngọc nói rồi lại cười một mình.

Tập Nhân thấy Bảo Ngọc nói có ý vớ vẩn, không thèm đi xem. Bọn Tình Văn đi xem về ngặt nghẽo cười bảo Tập Nhân:

– Chị đi mà xem! Cháu gái Hình phu nhân, em gái cô Bảo, hai em gái mợ Cả, trông đều ngồn ngộn như đám hành non.

Nói chưa dứt lời, thấy Thám Xuân hớn hở tìm Bảo Ngọc nói:

– Thi xã của chúng ta có lẽ thịnh vượng đấy.

– Phải đấy. Vì chúng ta có hứng mở thi xã nên quỷ thần xui khiến những người ấy đến đây. Có điều, không hiểu họ đã biết làm thơ chưa?

– Em có hỏi, họ đều nói nhũn, nhưng xem ra có lẽ ai cũng biết cả. Nếu họ chưa biết cũng chẳng khó gì. Anh cứ xem Hương Lăng đủ biết.

Tập Nhân cười nói:

– Nghe đâu em cô Bảo đẹp lắm, cô Ba xem thấy thế nào?

– Đúng đấy. Cứ theo ý tôi, ngay chị Bảo và những người ở đây cũng không ai bằng.

Tập Nhân lấy làm lạ, cười nói:

– Lạ nhỉ! Ở đâu còn tìm người đẹp hơn thế nữa? Tôi phải đi xem mới được.

Thám Xuân nói:

– Cụ mới trông thấy Bảo Cầm đã mừng rối lên, bắt mẹ tôi phải nhận cô ấy làm con nuôi. Cụ định mang cô ấy về nuôi đấy.

Bảo Ngọc cười hỏi:

– Em nói có thực không?

– Khi nào em lại nói dối. – Lại cười nói – Giờ cụ đã có c


XtGem Forum catalog