XtGem Forum catalog
Hồng Hạnh Thổn Thức – Tào Đình

Hồng Hạnh Thổn Thức – Tào Đình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322801

Bình chọn: 8.00/10/280 lượt.

neon sáng trưng trên đường. Đinh Tuấn Kiệt đã lạnh tới mức răng va vào nhau lập cập, đã có lúc anh định bỏ cuộc bởi không chừng lúc này Tiểu Nê đang ngồi bù khù với lũ bạn cùng lớp cũng nên. Nhưng nghĩ đến bố mẹ Tiểu Nê đang sốt ruột lo lắng chờ đợi ở nhà anh lại tiếp tục tìm kiếm.

Đinh Tuấn Kiệt gọi điện cho ngài chủ tịch, đúng như dự đoán của anh, Tiểu Nê vẫn chưa về nhà. Anh hỏi Tiểu Nê đi khỏi nhà tư lúc nào, ngài chủ tịch day dứt trả lời: ” Nó đi khỏi nhà từ hôm qua, mẹ nó mới nói nó vài câu thì nó đã đùng đùng bỏ đi. Bác cứ tưởng nói đi một chốc sẽ về thôi, nào ngờ đã hai ngày, hai đêm rồi. Lúc bỏ đi nó không mang theo gì cả ngoài điện thoại trên người, chắc chắn nó cũng không mang theo tiền. Bác biết con bé này chẳng có nhiều bạn bè, Giai Nhiên cũng nói không biết…Bây giờ bác phải làm sao đây? Đã hơn 40 tiếng đồng hồ rồi, gọi điện cho nó, nó lại không nghe, không hiểu có chuyện gì nữa. Cháu à, bây giờ bác có nên báo cảnh sát không?” Một con người từng trải, luôn luôn cẩn thận với từng câu nói ra, giờ lại đi hỏi một thằng nhãi ranh mới bước chân vào xã hội phức tạp này nên làm gì. Chắc hẳn ông ta đã thực sự không còn tỉnh táo nữa rồi, anh lại còn nghe thấy tiếng vợ ông khóc đau đớn qua điện thoai, tiếng khóc đau khổ khiến anh vội vàng an ủi vợ chồng ông bà chủ tịch. Anh khuyên ông bà hãy bình tĩnh, nếu có báo cảnh sát thì chờ đến ngày mai hẵng gọi, anh hứa sẽ tìm được Tiểu Nê về cho ông bà.

Ngài chủ tịch rối rít cảm ơn anh rồi cúp máy. Đinh Tuấn Kiệt nhận thấy ngày thường ông là một người lãnh đạo xuất sắc đã đưa công ty phát triển vượt bậc, còn lúc này đây ông lại trở lại thân phận một ông bố nóng lòng chờ tin tức về tung tích cô con gái rượu của mình.

Chương 9

TIẾNG CHUÔNG CHÙA HÀN SƠN

Lâm Tiểu Nê ngồi xổm trên ghế đợi của bến xe, cô đang mặc chiếc áo len đỏ ướt nhèm. Đứng cách xa mười mét cũng có thể nhận ra cô đang run bần bật.

” Tiểu Nê!” Đinh Tuấn Kiệt gọi to. Cái tên trước kia anh thường cảm thấy không tự nhiên khi nhắc tới, vậy mà giờ đây lại được cất lên tràn đầy tình thương.

Lâm Tiểu Nê ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Đinh Tuấn Kiệt, cô định nhảy bổ tới chỗ anh nhưng do ngồi quá lâu nên hai chân tê dại, vừa tiếp đất thì ngã nhào. Đinh Tuấn Kiệt chạy nhanh tới nơi ôm chặt lấy tấm thân lạnh cóng như muốn truyền chút hơi ấm sang cho Tiểu Nê.

Tiểu Nê ăn mặc phong phanh, chỉ có một chiếc áo len mỏng dính, mặt mũi chân tay đều đã tái met, cặp môi run rấy đã thâm tím một cách đáng sợ. Anh thầm nghĩ có lẽ cô bị lạnh tới mức không còn cảm giác nữa.

Đinh Tuấn Kiệt cảm thấy hối hận, sợ hãi, ban đầu anh chỉ muốn mắng cô một trận cho bõ tức do vẫn uất ức vì bị lừa lần trước nhưng lúc này anh đã quên hết.

Tiểu Nê đã bình tĩnh hơn, nhưng cô vẫn khôngnói được gì ngoài việc khóc òa lên. Càng ngày cô khóc càng thảm thiết, càng khóc càng không thể dừng lại được ” Hứ..hứ..em lạnh quá! Em… sợ quá! Em…hận anh tận xương tủy…”

Do quá lạnh nên vừa khóc cô vừa dụi đầu vào áo khoác của anh. Đinh Tuấn Kiệt chẳng để ý đến cái lạnh thấu xương nữa, anh lập tức cởi áo khoác ngoài rồi khoác lên người cô. Sau đó, anh bế cô lên ghế rồi ôm chặt tấm thân gầy đang run lên bần bật vào lòng, anh không nén được lòng liền hỏi: ” Sao em lại ở đây? Em ngồi đây bao lâu rồi?”

Tiểu Nê không trả lời, cô cứ khóc, miệng không ngừng kêu lạnh. Đinh Tuấn Kiệt cố ôm chặt cô vào lòng, ghé sát mặt mình vào mặt cô hòng mong lại một chút hơi ấm cho cô gái bé nhỏ. Mặt cô lạnh cóng khiến anh hoang mang. Anh vội cởi áo để Tiểu Nê nhét tay vào trong áo lót cho đỡ lạnh…

Phòng chờ trong bến xe vắng tanh, thỉnh thoảng mới có một hai hành khách bước vào. Họ đều rất ngạc nhiên nhìn đôi ” tình nhân” đang ủ ấm cho nhau, họ cho rằng đôi tình nhân đó đang diễn cảnh sinh ly tử biệt.

Họ ôm nhau khoảng 30 phút thì Tiểu Nê không còn run nữa. Sắc mặt cô cũng đỡ tái hơn, lúc này Tuấn Kiệt mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu Nê à, sao em lại ở đây?” Anh nhẹ nhàng hỏi cô bằng giọng ngọt ngào, anh chưa bao giờ nói như thế với một người phụ nữ nào, như thể sợ làm tổn thương tới cô gái bé nhỏ đang ngồi trong lòng.

Tiểu Nê cứ thút thít kể lể: ” Bố mẹ em không còn yêu em nữa, em không muốn làm bác sĩ nhưng họ lại cứ ép em chứ. Họ còn mắng em nữa, em lạnh quá…lại không có tiền. Khi em tìm tới anh Giai Nhiên, anh ấy cũng khước từ bởi còn bận đi xem phim cùng vợ! Đến khi tìm anh để xin sự giúp đỡ thì anh cũng từ chối nốt lại còn mắng em nữa. Em là người thừa, không ai thèm đoái hoài..” Nói đến đây cô mủi lòng, nước mắt lại tuôn lã chã trên khuôn mặt non tơ.

” Anh mắng em lúc nào?” Đinh Tuấn Kiệt cảm thấy bối rối.

” Anh chả mắng em rồi đấy thôi!” Tiểu Nê xua tay.

” Thôi được rồi, anh đã mắng, anh sai rồi được chưa?” Đinh Tuấn Kiệt nhìn khuôn mặt xinh xắn đã lấm lem, trông bộ dạng cô lúc này giống như một chú mèo con đã bị chủ vứt bỏ ra ngoài đường. Cô lạnh tới mức nói cũng không được rõ nữa, nên anh cũng không nỡ so đo, cứ một mực dỗ dành: ” Đừng thế nữa mà!” Nói rồi anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô rồi nhét lại vào áo mình.

Nhìn thấy thái độ biết lỗi của anh, Tiểu Nê mới