Old school Easter eggs.
Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Giáp Đồng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326391

Bình chọn: 8.5.00/10/639 lượt.

đi!” giọng anh có phần lạnh lùng, Phục Linh nhíu mày: “Dữ cái gì mà dữ! Tôi nói anh đang có âm mưu gì đây? Tự dưng lại bảo mẹ anh dẫn tôi đi bệnh viện kiểm tra? Có phải anh muốn đẩy tôi vào chỗ chết không?”

“Được rồi.” Anh nhẹ nhàng cắt lời cô, nói: “Chuẩn bị theo anh đi công tác.”

“Này…”

Đầu dây hình như ồn ào hơn thì phải, Đồng Trác khiêm lại cắt lời cô: “Chuẩn bị hành lí đi, buổi tối đi với anh.”

“Đi đâu?”

“Tút..tút..”

Đệt! Cúp điện thoại gì mà nhanh thế?

Nói lảm nhảm xong cô cúp điện thoại, bỏ vào trong ví sau đó mở cửa đi ra ngoài: “Bác gái, đợi con thay bộ đồ rồi đi.”

“Con vừa gọi ta là gì?” sắc mặt Đồng phu nhân lạnh lẽo.

Phục Linh sửng sốt, lắp bắp nói: “Mẹ…mẹ..”

Đồng phu nhân nở nụ cười, đỡ cô xuống cầu thang: “Nhanh đi!”

Chuẩn bị xong xuôi, Phục Linh cùng Đồng phu nhân bước ra khỏi nhà, cảm thấy ánh mặt trời thật lạnh, khiến cô cũng lạnh.

Lúc này, trong phòng họp ở quân khu không khí có chút lạnh lẽo.

Đồng Trác Khiêm dứng ở phía trước, ánh mắt giống như con báo đang đi săn nheo cặp mắt lại: “Nói lại lần nữa!”

Tề Tiểu Chấn, Tề Phàm cùng Đầu Cua đứng ở phía sau, thân thể đứng thẳng tắp, tất cả ánh mắt đều nhìn xuống dưới.

“Sếp. Cấp trên có lệnh trong vòng ba tháng sếp không thể rời khỏi thủ đô.”

Lời nói lặp lại lần nữa, Đòng Trác Khiêm âm thầm nắm quả đấm: “Lí do?”

“Phía chính phủ đang điều tra tham nhũng trong quân đội.”

“Nực cười!” Đồng Trác Khiêm lạnh lùng cười một tiếng, ngón tay cúi trên bàn nói: “Đồng Trác Khiêm tôi đây, ai muốn điều tra cũng có thể điều ta sao? Nói cho lũ chuyên đi gây rối đó biết, Đồng Trác Khiêm tôi đây không đến lượt họ diều tra. Muốn điều tra thì cục trưởng tự mình tới mà điều tra.”

Những lời này thật là ngang ngược.

Nếu hiểu rõ bối cảnh của Đòng gia cũng như năng lực của Đồng Trác Khiêm thì sẽ không tự tiện điều tra như vậy. Nhưng cái người đến báo tin là thủ hạ bên cạnh của La Miễn, liền khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Trong khoảng thời gian này Thủ trưởng vẫn nên yên tĩnh thì hơn, bằng không…”

Bỗng dưng, hắn đột nhiên im miệng lại, một khẩu súng lạnh lẽo đặt ngay thái dương hắn, không để cho hắn kịp run rẩy chút nào, Đồng Trác Khiên đạp một phát vào bụng hắn, sau đó sải bước đi ra ngoài.

“Nói với La Miễn, lần sau tìm người nào gan to một chút.”

“Còn nữa, muốn điều tra ông đâythì mời Cục trưởng tới, ông đây sẽ để cho mấy người điều tra.” Dứt lời, người đã đi tới cửa xoay đầu lại nói: “Mấy cái loại ma cà bông này đến một người ông đây đánh một người, đến hai người ông đây đánh hai người.” Nói xong, liếc nhìn Tề Phàm với ý vị sâu xa sau đó xoay người rời đi.

*ma cà bông: Kẻ không nhà cửa, không nghề nghiệp lang thang đây đó để kiếm ăn một cách bất chính.

Đi Moscow, ai cũng không cản được.

Chương 77: Muốn Ông Đây Đội Nón Xanh Sao?

Hoàng hôn buông xuống, Đồng Trác Khiêm đã lái xe về đến nhà, Phục Linh đứng ở cửa sổ trên lầu nhìn xung quanh, nhìn chiếc xe ngang tàng đã đậu trước cổng. Phục Linh bưng một tách trà ngồi thưởng thức một cách nhàn nhã ở ban công, nhìn thấy Đồng Trác Khiêm đi lên liền nhìn chằm chằm, lập tức híp mắt lại coi như không thấy gì cả.

“Xuống nhanh đi!”

“Đi đâu?”

Đồng Trác Khiêm híp mắt, dưới ánh mặt trời Phục Linh mặt váy trắng, bóng dáng cô dưới ánh mặt trời như phát ra những tia sáng nhỏ. Tia sáng chói mắt phản chiếu tới như làm chói lóa mắt anh vậy.

Thân hình thon thả, vẻ mặt lười biếng lại dám nằm nghiêng trên ban công để người ta nhìn ngắm?

Sắc mặc của Đồng gia xanh lét!

“Xuống ngay cho ông, ban ngày ban mặt mà muốn quyến rũ ai hả? Là gái đã có chồng rồi còn muốn để cho ông đây đội nón xanh sao hả?”

Cái định mệnh nó chứ! Bàn tay Phục Linh đang bưng tách trà run lên, suýt chút nữa đã ngã nhào khỏi ghế, mắt giật giật nhìn Đồng Trác Khiêm. Lập tức đạp một phát vào cái cây già trong góc, dồn sức vào chân tay chống trên ban công kéo người đang nằm dậy.

Mấy cái động tác nguy hiển này rất Man khiến cho Phục Linh say mê lập tức biến thành cô vợ nhỏ bé nép vào lồng ngực Đồng Trác Khiêm: “Gia, người thật là đẹp trai, nô tì yêu người lắm!”

Rõ ràng lời này xuôi tai là thế lại bị Đồng gia lơ đi: “Em đó! Đàng hoàng lại cho ông đây nhờ.”

Shit! Cái giọng điệu này chả khác gì đang huấn luyện tân binh cả.

“Sếp! Lúc anh quen em, anh có thấy em nghiêm túc đàng hoàng lúc nào chưa? Sao bây gờ lại nói em như vậy.”

Đồng Trác Khiêm không muốn nói chuyện cùng cô nữa, lập tức nhìn cô nói: “Đừng có ngụy biện! Thu dọn hành lí xong chưa?”

“Hả?”

Phục Linh cười cười chỉ về phía sau lưng: “Dạ, hành lí em để ở đó rồi.”

Đồng gia nhìn theo hướng ngón tay đang chỉ của cô, tự dưng cảm thấy không còn lời nào để nói nữa cả.

Chỉ thấy trong phòng ngủ rộng lớn đang bày hành lí, ba cái vali đầy ụ, ba cái balo còn thêm một đống đồ ăn vặt nữa, tất cả nằm la liệt chiếm hết nửa cái giường.

“Mạnh Phục Linh! Rốt cục là em đang làm cái gì thế hả?”

Mạnh Phục Linh đứng nghiêm, chào theo kiểu quân đội, do bàn tay đang ở tư thế chào nên cổ áo có hơi trễ: “Báo cáo sếp! Em lớn lên nhờ sữa mẹ, anh cũng vậy, sau này con chúng ta cũng vậy.”

Hừ lạnh một tiế