Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Giáp Đồng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325714

Bình chọn: 9.5.00/10/571 lượt.

, cũng không xa lắm chúng ta đi bộ.”

Ờ một tiếng, Phục Linh bước xuống xe, cơ thể hơi mệt mỏi phải dựa vào Đồng Trác Khiêm bước xuống.

“Sao anh không dẫn em đến chỗ lần trước?”

“Em muốn mua đồ lót nữa hả?”

Phục Linh 囧, nhớ tới vài ngày trước đây lúc đang xem TV ở nhà họ Đồng, có người gõ cửa, vừa mở cửa ra đã có một cô gái nhiệt tình ôm đống đồ lót đi vào đặt trên sofa.

Người đi rồi, bà Đồng cười mờ ám, kéo tay cô lại nói: “Các cô gái phải có biện pháp, làm cho người đàn ông của mình say mê mình.”

Bà Đồng quả là có khẩu vị mạnh, cô cũng đã thử nghiệm qua nên không có gì ngạc nhiên lắm.

Nhưng mà mỗi lần bị Đồng Trác Khiêm chế nhạo trong lòng vẫn cảm thấy xấu hổ.

Đồng Trác Khiêm đưa Phục Linh vào một cửa hàng quần áo mang phong cách cổ điển, nhân viên mặc đồ công sở màu trắng, đeo khăn lụa màu trắng trên cổ, tươi cười chào đón hé ra hàm răng trắng sáng làm cho khách đến mua đồ cũng vui lòng.

“Ngài Đồng, hôm nay ghé thăm chúng tôi? Tiểu thư bên cạnh ngài thật xinh đẹp, rất có phong cách.”

Đồng Trác Khiêm lạnh nhạt đáp: “Kêu Mạc Tiểu Kỳ đến đây.”

Nhân viên sửng sốt nói: “Ngài Đồng, chị Mạc đang có việc bận, phiền ngài chờ một chút.”

Mặt mày Đồng Trác Khiêm nhăn lại nói: “Nhanh đi, nói với cô ta có đại gia đây tìm, trong một phút phải tới đây.”

Mặc dù biết chút ít về thân phận của Đồng Trác Khiêm nhưng cũng là lần đầu tiên thấy một quân nhân tới “Bạc”, muốn gặp chủ tịch Mạc mà giọng nói phát ra như mệnh lệnh, bình thường chủ tịch Mạc đều ở công ty, thỉnh thoảng mới xuống cửa hàng, do hôm nay cửa hàng có khách quý tới nên mới xuống cửa hàng tiếp khách.

Nhân viên nhận ra người này không nên chọc vào nên xoay người đi vào phòng chủ tịch báo cáo.

“Cốc cốc ――”

“Vào đi.” Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lê, nhân viên đẩy cửa vào, nhìn thấy hai dáng người thon thả đẹp đẽ đang ngồi nói chuyện với nhau, nhân viên đi tới trước mặt cô gái lạnh lùng nói: “Chị Mạc, ngài Đồng đến nói muốn gặp chị.”

“Anh ta đến đây?”

“Anh ấy sao có thể đến đây?”

Câu hỏi đầu tiên là của Mạc Tiểu Kỳ, câu hỏi thứ hai là của cô gái ngồi đối diện Mạc Tiểu Kỳ.

Cô ta mặc trang phục màu đỏ thẫm mang một đôi giày cao gót, nhìn sơ rất có gu thẩm mỹ, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn không che được vẻ hoàn mỹ vốn có của nói.

Nghe nhân viên nói Đồng Trác Khiêm tới, cô ta lập tức đứng lên, sửa sang trang phục, soi gương kĩ càng, hỏi cô nhân viên còn chỗ nào cần sửa lại nữa không, rồi cùng Mạc Tiểu Kỳ ra ngoài.

Tiếng bước chân đi đến, D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn.chắc chắn là tiếng giày cao gót của con gái, Đồng Trác Khiêm ngồi trên sofa, một tay nắm tay Phục Linh, thấy Mạc Tiểu Kỳ đến thì tùy ý đưa mắt nhìn, còn cái người sau lưng thì cho qua một bên.

Phục Linh không biết gì hết, chỉ cười cười, càng cười càng như một đứa ngốc.

Hai cô gái, một cô Mạc Tiểu Kỳ vẻ mặt lạnh lùng, một cô mặc trang phục màu đỏ, đôi chân trắng trẻo mảnh khảnh mang giày cao gót, nhìn qua cũng biết xinh đẹp cỡ nào.

Phục Linh nhìn cô ta, khóe miệng giật giật vài cái.

Vì sao mỗi lần cô đi dạo với Đồng Trác Khiêm đều gặp phải những người làm cô mất hứng? Con mẹ nó, đúng là oan gia ngõ hẹp!

Chương 53: Hai Người Đạp Xong Chưa?

Ngoài cửa có gió lùa vào, mái tóc Phục Linh tung bay, cô gái đối diện có mái tóc xoăn những lọn tóc như những cơn sóng lợn lờ, rất ung dung nhàn nhã.

Được rồi, những cái này nói sau, bởi vì hiện tại bây giờ có người đang dần mất đi tự tin vốn có.

“Chọn cho cô ấy vài bộ trang phục.” Đồng Trác Khiêm nói với Mạc Tiểu Kỳ.

Cô gái với khuôn mặt trăm năm không biến sắc cười nói: “Đây là…….?”

Đôi mày Đồng Trác Khiêm nhíu lại: “Mắt mọc gai hay sao nhìn mà không biết?”

Mạc Tiểu Kỳ cười nhẹ: “Mắt tôi không có mọc gai, chỉ là ngài đây không chú ý thôi.”

“Nhanh đi.” Dứt lời xoay người ngồi xuống sofa, từ đầu đến cuối đôi mắt vẫn không hề rời xa Phục Linh.

Phục Linh gượng cười đầy thiện ý với cô gái đối diện, rồi đi vào phòng thiết kế.

“Trác Khiêm ――” Giọng nói yêu kiều truyền đến, cô ta nâng đôi giày cao gót đi đến bên cạnh Đồng Trác Khiêm ngồi xuống: “Trác Khiêm, nghe nói lúc trước ông nội anh mất tích, anh không biết em lo lắng đến mức nào đâu, muốn đi tìm anh mà sợ ông nội anh không cho ――”

Nhìn mặt cô ta xem, DĐLQĐcó chút chân thành có chút giả tạo chính xác là cái người giả vờ ngu ở nhà họ Đông lần trước La Mạn Nghê.

“Uhm.” Đồng Trác Khiêm lạnh lùng ừ cho qua.

La Mạn Nghê làm sao có thể chỉ vì chút lạnh lùng này của anh mà từ bỏ, ngược lại càng đánh càng xung, cô ta nâng cái mông lên càng dựa sát vào người Đồng Trác Khiêm: “Trác Khiêm, em rất lo lắng cho anh, nhưng bây giờ nhìn thấy anh tốt như vậy, em rất vui.”

Đồng Trác Khiêm liếc mắt nhìn cô ta, ban bố một chữ ừ rồi quay đi.

Bây giờ La Mạn Nghê mới có chút xấu hổ, có một cô gái gần đó nhìn cô ta lặng lẽ bụm miệng cười, cô ta cắn răng càng dựa sát hơn: “Trác Khiêm, hôm qua ông nội nói lâu quá không gặp anh, tối nay anh nể mặt em đến nhà em một chút được không? Anh mất tích mấy ngày nay ông nội rất lo lắng cho anh, nói là chỉ sợ quốc gia mất đi một trụ cột, chỉ sợ em……….mất