Polly po-cket
Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Giáp Đồng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324985

Bình chọn: 7.00/10/498 lượt.

bà cũng không quên được người này.

Năm đó, chính là người này trợ giúp Đồng Hoa Triệu cản Mạc Sâm ở đường vùng sương mù, người phụ nữ này, vì Đồng Hoa Triệu, trước kia không ngại phản bội dòng dõi quý tộc của nhà họ Tề trong quân đội, cũng chính là nhà mẹ của bà ta, toàn tâm toàn ý chỉ mong sống bên cạnh Đồng Hoa Triệu.

Bà ta là người phụ nữ thong minh, cam tâm tình nguyện làm việc cho Đồng Hoa Triệu hơn hai mươi năm, một câu oán hận cũng không có.

Mà bà ta hận nhất, cũng chỉ có Lang Phàm bà mà thôi.

Mà bà, sao không hận Tề Khai Nhan đây?

trên hành lang có chút yên tĩnh, bà đi trên giày cao gót bảy tám cm, phát ra tiếng vang thanh thúy. Trước mặt là một cánh cửa, quét sơn hồng, dường như đã có tuổi, bên trong cửa yên tĩnh như lúc ban đầu, ngoài cửa tiếng chúc mừng không ngớt.

Lang Phàm đứng ở cửa, hít một hơi thật sâu, sau đó tự mình đẩy cửa ra.

“Đây chính là cô dâu sao?”

“thật khí chất.”

“Thủ trưởng Đồng có phúc khí.”

Lại có người tinh mắt hô:”Hình như bà ấy là Lang…” Có người kịp thời che kín miệng ông ta, để cho ông ta tránh né họa từ miệng mà ra.

Đồng Hoa Triệu đưa đôi tay ra, tay của đàn ông tuổi gần 50 cũng không có dấu vết gì, trừ mấy vết thương và vết chai lâu năm bên ngoài, không còn gì khác. Nhìn đôi tay, cũng cảm thấy người đàn ông trước mắt này còn trẻ.

“A Phàm, cười một cái.”

Vậy thì cười thôi.

Cúi đầu nói một tiếng ở đáy lòng, Lang Phàm liền nở nụ cười, giống như ánh mặt trời chiếu xuống.Sóng biển thái bình, vạn dặm hoa nở, người phụ nữ ngoài bốn mươi, nhưng trên mặt lại không thấy một nếp nhăn.

Đồng Hoa Triệu nhìn bà xinh đẹp như vậy, thất thần, sau đó cũng cười theo.

Cũng tốt, cũng tốt, cuối cùng ngày lấy được bà cũng đến rồi.

Người chủ trì đang nói lễ nghi chính thức, Lang Phàm lại thật sự giống như cái gì cũng không nghe thấy.Hình như thời gian đã qua hồi lâu, lâu khiến cho chân bà thiếu chút nữa cũng đã tê rần.Sau đó bà nghe thấy Đồng Hoa Triệu nói:”A Phàm, còn dư lại mấy chục năm, tôi vẫn yêu bà như lúc trước.”

Có gì đó đeo vào ngón tay, man mát lành lạnh, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, Lang Phàm lại cúi đầu nở nụ cười, nhỏ giọng kêu:”A Sâm, ông thật tốt.”

Tay Đồng Hoa Triệu run lên, đang muốn lồng chiếc nhẫn vào tay bà thì nhẫn lại rơi xuống đất,phát ra tiếng vang thanh thúy.

Có người vội vàng đi tới nhặt lên, Đồng Hoa Triệu vẫn cười, nhưng nụ cười lại không đến đáy mắt. Ông tay cầm chiếc nhẫn rơi xuống lên, tay dùng lực, sau đó đeo ở trên tay Lang Phàm.

Tiếng vui mừng đập vào mặt, tiếng vỗ tay ở phía sau giống như đinh tai nhức óc.

Ở trên trong ồn ào, đột nhiên có ánh mắt lạnh lẽo sắc bén thoáng hiện, từ phương xa bắn thẳng đến đây, giống như Viên Nguyệt Loan Đao thời cổ khúc xạ.

Đồng Hoa Triệu cảm thấy cả người sững sờ, tóc gáy giống như đều bị dựng lên, Lang Phàm ở bên cạnh ông ta dáng vẻ vẫn lạnh nhạt lại cười châm biếm như cũ. Mà một ít ánh sáng lạnh cũng bắn thẳng về phía Lang Phàm.

Trong mắt Đồng Hoa Triệu muốn nứt ra, trong nháy mắt ôm lấy Lang Phàm.

“Á…” Ở trong ồn ào, giọng nói chậm rãi vang lên Đồng Hoa Triệu nhìn người phụ nữ trong ngực, bà đã mất đi nụ cười ấm áp lúc trước, thay vào đó là một nụ cười lạnh lùng.

“A Triệu, đau không?” Lang Phàm nhẹ nhàng thổi hơi ở bên taiông, sau đó kéo tay của ông ta ra, mà khi Lang Phàm rời khỏi ngực của ông ta thì rõ rang có thể nhìn thấy trên bụng Lang Phàm, áo cưới trắng noãn đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

“Anh Triệu.” Đây là giọng nói của Tề Khai Nhan, bà theo sát Lang Phàm ra ngoài cửa, vội vã mà lên, đúng lúc đỡ Đồng Hoa Triệu sắp sửa ngã xuống.

Mà lúc này, mọi người mới nhìn thấy, trên bụng Đồng Hoa Triệucắm một con dao găm không tính là nhỏ, đâm thẳng đến cán. Có thể thấy được hung thủ muốn đẩy Đồng Hoa Triệu vào chỗ chết cỡ nào.

Mà cô dâu, gương mặt cười lạnh, áo cưới nhuốm máu, đã đủ nói rõ đó cũng không phải là một trò hề.

“Lang Phàm, tôi giết chết bà.” Trong nháy mắt, Tề Khai Nhan liền lấy ra một khẩu súng từ bên hông, muốn xông tới chỗ Lang Phàm, lại bị Đồng Hoa Triệu lạnh lùng ngăn lại. Cặp mắt ông ta đỏ bừng, cũng không để ý vết thương của mình, mà là ánh mắt màu đỏ tươi nhìn Lang Phàm, từng chữ từng câu mà hỏi:

“Bà đồng ý gả cho tôi, chính là vì hôm nay?”

“Đúng.”

“Lang Phàm, bà lừa tôi.”

“Chẳng lẽ ông chưa từng gạt tôi?”

Đồng Hoa Triệu nhìn người phụ nữ ông yêu gần cả đời ở trước mắt, thế nhưng lúc này cảm thấy vô cùng buồn cười, ông ta cười cười trào phúng:”Cho dù bà không yêu tôi, thậm chỉ hận tôi, nếu muốn giết tôi, Lang Phàm, cả đời cũng không nghĩ thoát khỏi tôi.”

“Tôi cũng không muốn thoát khỏi ông.” Lang Phàm thản nhiên nói:”Tôi chỉ muốn, trong cuộc đời này, tôi và ông cùng ở trong địa ngục.”

Chương 151: Đại Kết Cục 4

“Bắt lấy người phụ nữ này.” Tề Khai Nhan lạnh lùng ra lệnh, gần như chính là ở một phút Lang Phàm nói lời kia, bốn phía đột nhiên xông lên hàng loạt người, người người cầm súng trong tay, mắt lạnh nhìn Lang Phàm liền xông tới.

“Đứng lại.” Đồng Hoa Triệu quát lên: “Tôi còn chưa có chết.”

“Nhưng nếu anh tiếp tục như vậy nữa, cách cái chết cũng không xa.” Tề Khai N