XtGem Forum catalog
Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Giáp Đồng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325221

Bình chọn: 7.00/10/522 lượt.

chút, kết quả là ngã bệnh như vậy.

Ông ta ão não, hối hận, nhưng không biết nên làm cái gì, chỉ có thể cam kết.

“Lang Phàm, cả đời này, anh tuyệt đối sẽ không ép em làm bất kỳ chuyện gì mà em không muốn.”

Mà nhiều năm sau, ông ta hại chồng của bà ấy — Mạc Sâm ngồi tù, chia cách nhau như mấy lần sông Trường Giang.

“Em trở lại gả cho anh, anh liền thả Mạc Sâm.”

Nhưng lời cam kết kia lại trôi qua, phảng phất như ngày hôm qua, lời nói còn văng vẳng bên tai, mà hôm nay lại bị ông ta vứt bỏ một lần, sau đó giẫm đạp trên mặt đất.

Đồng Hoa Triệu vẫn còn ngẩn người, Mông Kính đã dẫn Lang Phàm ra ngoài, Đồng Hoa Triệu muốn đuổi theo nhưng hai chân lại giống như mọc rể, không hoạt động được.

Ông ta đúng là không đủ nhẫn tâm với bà ấy.

Đồng Hoa Triệu thở dài, sau đó mang người của ông ta rời đi, ông ta không rõ một phút đó mình buông tay là vì cái gì, đến cuối cùng là quá yêu hay là đã không còn thương bà ấy.

Từ từ ngồi lên xe, chấm dứt đi, ông ta không nên nhìn lại hình ảnh của bà ấy trong quá khứ, Lang Phàm, ông ta cho phép bà ấy trốn tránh một khoảng thời gian nữa.

Bây giờ, là thời gian trở về nhà họ Đồng.

Cửa nhà họ Đồng không đóng kín mít như ngày thường, mà là bị người mở ra, bên trong truyền đến một trận lại một trận tiếng cười vui vẻ.

Bên trong, là người vợ hơn hai mươi năm và cháu ruột của hắn.

Bước chân Đồng Hoa Triệu run rẩy, đối mặt với chuyện kế tiếp cần phải làm, có lẽ là có chút sợ sệt.

Ông ta từng bước từng bước bước vào bên trong, sau đó nhìn thấy Đồng phu nhân bưng bánh kem vừa mới làm xong đút cho Tranh Tranh ăn, mà Tranh Tranh lại nghịch ngợm xoa bánh kem lên mặt Đồng phu nhân, hai người cười ha ha, thoạt nhìn vô cùng tức cười.

“Bà đi vào, tôi có chuyện muốn nói với bà.”

Đồng phu nhân không rời Tranh Tranh, tiếp tục chơi đùa cùng cậu, Tranh Tranh cũng học theo bà mình, không để ý đến ông ta, quyết định làm như không thấy.

Gương mặt Đồng Hoa Triệu lạnh lùng, trực tiếp vào phòng, sau đó lạnh lùng phân phó: “Mang bà ấy vào.”

Trong lòng Đồng phu nhân chua xót cười một tiếng, bây giờ, ngay cả trước mặt người ngoài ông ta cũng không chịu thừa nhận sự thật bà là vợ ông ta, nhưng mà, có một số việc nên kết thúc sớm vẫn tốt hơn.

Trói buộc, cũng không phải là chuyện rất thú vị.

Ngồi trên ghế sa lon, Đồng Hoa Triệu nhìn sắc mặt không tốt của Đồng phu nhân, vẫn lấy một phần văn kiện từ trong túi xách, sau đó ném cho Đồng phu nhân.

“A Thiến, ký cái này đi.”

Thoả thuận ly hôn, bốn chữ thật lớn, giống như quả cầu lửa nóng rực, trong nháy mắt cuốn tới, thiêu đốt tất cả tư tưởng bà.

Thiêu đốt gần như không còn, chỉ còn một mảng hoang vắng thê lương.

A Thiến, ông ta kêu bà là A Thiến, là đang gọi bà sao? Đồng phu nhân không xác định được.

Nhiều năm ở chung một chỗ như vậy, ông ta chưa từng gọi bà là bà xã hay là tên bà, người ngoài cũng kêu bà là Đồng phu nhân, thiếu chút nữa làm bà quên mất tên mình.

Mạc Thiển Thiến.

Hơn hai mươi năm trước, danh viện nổi tiếng thủ đô, gia thế hiển hách, bản thân tài giỏi, sau đó gả cho kẻ có thế lực trong quân đội, tất cả mọi người đều hâm mộ cuộc sống của bà.

Bà cũng cảm thấy mình rất hạnh phúc, nhưng mà qua nhiều năm như vậy, bà trầm mê ở trong mạt trượt, đối với ông ta mà nói đây là chuyện không chính đáng, nhưng bà vẫn làm, chính là muốn ông ta nhớ về mình.

Chồng Mạc Thiển Thiến không thương bà.

Giờ phút này, giống như là cách biệt năm năm gặp lại, Mạc Thiển Thiến n nhìn Đồng Hoa Triệu, gằn từng chữ: “Lý do.”

“Bà còn muốn ở cùng tôi trong cuộc sống như vậy?” Đồng Hoa Triệu hỏi ngược lại bà.

Nước mắt Mạc Thiển Thiến không cầm được chảy xuống, lại bị bà ép trở về, hắng giọng nói: “Được, vậy tôi đi theo ông hơn hai mươi năm, ông cho tôi cái gì?”

“Cho bà biệt thự này, còn có ba trăm ngàn đô—la, tôi sẽ gửi vào tài khoản bà.”

Đột nhiên Mạc Thiển Thiến nở nụ cười thê lương, sau đó xoay người rời đi: “Ông cảm thấy tôi là người thiếu tiền sao? Đồng Hoa Triệu, đến cuối cùng ông vẫn xem thường người ngủ bên mình hơn hai mươi năm, ông cảm thấy cha mẹ tôi mất, sau khi rời khỏi ông, tôi không thể sống nữa sao? Tôi hối hận vì đời này đã gả cho ông, nhưng tôi không hối hận khi sinh Trác Khiêm, không có ông, tôi còn có Trác Khiêm.”

“Tôi không muốn những thứ này của ông, nhưng mà đứa bé này.” Mạc Thiển Thiến nói xong chỉ hướng Tranh Tranh: “Tôi muốn mang đi.”

“Không thể nào.” Bà vừa nói dứt lời, Đồng Hoa Triệu liền quát.

Mờ hồ đoán được chuyện không đúng, nhưng Mạc Thiển Thiến cũng không dám kết luận, mà lấy ánh mắt nghi ngờ nhìn Đồng Hoa Triệu.

“Có phải nha đầu họ Mạnh chưa chết?”

“Nó đã chết, đã chết hết, những người liên quan đến cháu trai của bà đều chết hết.”

Cả người Mạc Tiên Thiến chấn động, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Tranh Tranh đứng ngoài cửa, sau đó lớn tiếng nói: “Bà nội Mạc, bà nói ai là nha đầu họ Mạnh? Mẹ con cũng họ Mạnh, gọi là Mạnh Phục——”

“A, chú làm gì? Làm gì vậy? Buông cháu ra.” Đột nhiên bị chú áo đen sau lưng ôm lấy, Tranh Tranh dùng sức giãy giụa.

Mà nghe Tranh Tranh nói câu kia, cả người Mạc Thiển Thiến sửng s