
đi thăm dò của cô bây giờ thì chân tướng sự việc năm đó không tính là một chuyện khó, nhưng cô vẫn không đi thăm dò, chỉ sợ kết quả không tốt như trong dự đoán của cô vậy, mà tình nguyện trốn ở Italy, mỗi ngày ngây ngô dại dột trôi qua, cô nghĩ đến cảm nhận của Tranh Tranh sao? Dù sao một đứa bé đều hi vọng mình có một gia đình hoàn chỉnh, cho dù Tranh Tranh thông minh như thế nào, cũng không ngoại lệ.”
Trong nháy mắt, Phục Linh bị nói cho đến mức một câu cũng không nói ra được.
Chương 136: Anh Cho Rằng Em Đã Chết
Hoa Chân bị Lạc Lịch ôm đi, trong kế hoạch của anh là chuyển qua khách sạn Wies bên cạnh.
Tranh Tranh bị cô ôm vào trong ngực, đã ngủ thiếp đi, lông mi thật dài chạm ở trên mặt, đèn đường chiếu xuống hiện lên một bóng mờ đẹp đẽ.
Mặc dù mang theo non nớt nhưng xem ra bộ dáng anh tuấn đáng yêu, rất giống với Đồng Trác trong trí nhớ của Khiêm Phục Linh.
Trong phút chốc, đáy lòng Phục Linh như bị ghim đau.
“Cút ngay.” Đột nhiên một tiếng nũng nịu, khiến Phục Linh hồi hồn lại, sau đó cô liền nhìn một mỹ nữ tóc vàng mắt xanh trước mắt, mặc quần áo mát mẻ, bộ ngực lớn giống như dưa hấu, cặp chân thon dài lqd thẳng tắp, giống như tác phẩm trong tay nhà nghệ thuật, Phục Linh nhìn một chút, nhưng mà dáng vẻ này lại như là mình cản con đường của người khác.
Nhưng chỉ là cản con đường của cô ta, cũng không thể có dáng vẻ vô lễ như vậy.
Phục Linh khinh thường hừ lạnh một tiếng, không nhìn cô ta.
“Bảo cô cút ngay, cản đường tôi rồi.”
“Nông trường nhà ai đóng cửa sao? Sao súc sinh đã chạy đến khắp nơi dọa người rồi hả?” Phục Linh tự nhủ, hình như là cực kỳ không thể lý giải.
Nhưng mỹ nữ không tức giận, nheo mắt lại, sau đó cổ tay của cô ta vừa động, trong nháy mắt lấy ra một khẩu súng nhỏ màu bạc từ eo thon, nhắm ngay huyệt thái dương của Phục Linh.
“Tôi không thích người khác cản đường tôi.”
Trong lòng Phục Linh trầm xuống, lại cứng rắn nở nụ cười nói: “Khẩu súng của tiểu thư này thật là đẹp mắt.”
Hình như mỹ nữ tóc vàng vô cùng hài lòng, sau đó cô ta tiếp tục cười: “Nhìn thật là tốt, nhưng tôi tin tưởng nếu như viên đạn lqd trong khẩu súng này xuyên qua đầu cô, vậy càng đẹp mắt.”
“Mỹ nữ, La Mã cũng không phải là chỗ có thể tùy tiện giết người.”
“Thật xin lỗi, tôi có thể tùy tiện giết người ở La Mã.” Trong phút chốc, mùi khói thuốc súng dường như liền tràn ngập đến chóp mũi Phục Linh, tư vị bị người dùng súng chỉ vào đúng là không dễ chịu.
“Tôi không thích bị người khác dùng súng chỉ vào.”
Cô gái tóc vàng cười một tiếng: “Vậy thì mời tiểu thư đi với tôi một chuyến rồi.”
Người phụ nữ này căn bản là trực tiếp tới tóm cô đấy!
Rốt cuộc ý thức được vấn đề này, tay lqd Phục Linh ôm Mạnh thiếu gia nắm thật chặt: “Cô là người của ai?”
“Cô không có tư cách biết.”
Báng súng đột nhiên chuyển đổi vị trí, bịch một cái, Phục Linh cảm thấy cái ót đau nhói, mắt lập tức bốc lên ánh sáng, đầu óc hỗn loạn rồi gục xuống, trước khi bất tỉnh, cô đang suy nghĩ, tại sao lúc nào mình cũng không dùng đánh nhau như vậy đây?
Lúc tỉnh lại lần nữa, trong mắt của Phục Linh phản chiếu một vùng tăm tối, nơi này tối tăm không có ánh mặt trời, hai tay hai chân của cô bị xiềng xích còng lại, từ trong hỗn độn tỉnh lại, Phục Linh lập tức liền ý thức được không thấy Tranh Tranh.
Cô bắt đầu hoảng hốt, bắt đầu hô hào xung quanh, nhưng không có tiếng vang.
Hồi lâu, có tiếng ủng quân nhân chạm đất, kèm theo là tiếng cửa lớn được mở ra, ánh sáng chói mắt đánh tới, khiến Phục Linh có chút không thích ứng nheo mắt lại, hình như người nọ hong gió mệt mỏi lqd mà đến, trên người còn mang theo khí lạnh sáng sớm.
Câu nói đầu tiên mà người nọ mở miệng, lại làm cho Phục Linh khiếp sợ.
“Nó là cháu của ta, ta sẽ không làm gì nó cả.”
Người nọ, giọng nói kia, câu nói kia, đủ để cho Phục Linh biết người giật dây bắt cóc cô là ai.
Trong lòng lập tức nhảy ra hận ý ngập trời, Phục Linh cắn răng, lại cứng rắn ép mình bật cười.
“Đồng lão gia, đã lâu không gặp.” Tuy bị nhếch nhác cột vào trên kệ, nhưng giọng nói của Phục Linh lại không mất một chút phong độ.
“Là đã lâu không thấy, ta cho là cô đã chết.” Đồng lão gia lạnh lùng nói ra, Phục Linh nhìn dáng vẻ lạnh lùng của ông ta, hình như có chút hoảng hốt.
Rất nhiều năm trước khi mới gặp gỡ người đàn ông này, nụ cười trên mặt ông hòa ái nhìn thế nào cũng không giống như giả vờ, vậy mà hôm nay lại đi vào bẫy rập của ông ta,
thấy mọi chuyện ông ta làm, cô đột nhiên cảm thấy người đàn ông này cực kỳ đáng sợ.
Cho dù ông ta là cha chồng trên danh nghĩa của cô, là ông nội của con trai cô.
“Chẳng lẽ Đồng lão gia hi vọng tôi chết?”
Ông ta rất nghiêm túc: “Ta rất hi vọng cô chết, đáng tiếc cô không chết, ta vô cùng tiếc nuối.”
“Cho nên đây?” Phục Linh nhíu mày hỏi.
“Cho nên lần này không thể để cho cô chạy.” Lời nói của ông ta nhẹ nhàng linh hoạt, lại làm cho lòng của Phục Linh rơi xuống trong nháy mắt, trên người hiện lên ý lạnh, thật giống như cả người cũng rơi vào trong hầm băng.
“Tranh Tranh đâu?”
“Ta nói rồi, nó là cháu của ta, ta sẽ không làm gì nó.”
“Rốt cuộc ông muốn làm gì?” Phụ