
cho cậu bé phiền muộn.
“Hai vị, tôi muốn gặp chồng tôi.”
Giọng nói uyển chuyển mà có lực thêm phần cứng cỏi bất khuất giống như dòng nước suối chảy từ đỉnh thác xuống khiến Phục Linh kính nể.
Đối với chuyện sợ hãi khi người chồng mất đi người phụ nữ này điều tiết tâm tình rất nhanh, trở về với chính bản thân mình, biết tiếp theo mình nên làm chuyện gì.
Sắc trời vẫn còn u ám, Đồng Trác Khiêm đẩy xe lăn cho Thịnh Lam đi tới xe của bọn họ.
Không biết là từ khi nào Tề Tiểu Chấn đã điều động quân đội đến đây, đứng thành hai hàng, chiếc xe đứng ở trung tâm nhưng mà còn cuộc sống? Có trở về trung tâm quỹ đạo của nó?
Không biết.
Thật sự không biết.
“Chị dâu khỏe!” Câu chào hỏi làm cả trời đất rung chuyển, không biết là chào Thịnh Lam hay là chào Phục Linh.
Phục Linh cẩn thận bước lên xe sau đó giúp đỡ Thịnh Lam ngồi vào. Cái cổ của cô ấy vẫn cứ ngẩng cao như vậy, chưa từng cúi thấp xuống dù chỉ một phần.
Ba năm trước đây người phụ nữ bất chấp tất cả chạy đến Miến Điện, bị cắt mất chân vẫn kiên quyết sinh con cùng người yêu của mình.
Tất cả mọi người đều cho rằng đó là một tình yêu đẹp, người phụ nữ làm lễ rửa tội lấy đi tất cả mạnh mẽ của cô, cma nguyện cởi bỏ những bộ quần áo xa hoa để trở thành một người phụ nữ nông thôn chỉ vì muốn ở cùng với người mình yêu.
Chiếc xe chậm rãi chạy vào nội thành, nơi này là nguồn gốc của những bi thương.
Phục Linh trầm tư lại, dường như cô nghe thấy một bài hát.
Cô nghe không sai, đó chính là giọng hát của Thịnh Lam, âm thanh dễ nghe làm cô tỉnh táo lại làm cô cảm thấy mỏi mệt.
Bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Đột nhiên Phục Linh nghĩ đến lúc ở nước ngoài, đây là chuyện của năm sáu năm trước, cô và bạn đi Italy du lịch, vô tình biết được chuyện ca sĩ Thịnh Lam nổi tiếng ở Trung Quốc sẽ đi lưu diễn ở Italy nên đã suy nghĩ mọi cách để mua vé đến xem.
Không ngờ sau tất cả gian nan đau thương, cô lại gặp được nữ ca sĩ ấy trong tình huống này.
Rốt cuộc là cái gì có thể khiến cô ấy cam tâm tình nguyện làm một người bình thường, là cái gì để cô ấy bỏ xuống niềm tự hào của mình, bỏ xuống tất cả những vinh hoa phú quý trong đời để làm một người phụ nữ bình dị sống cuộc sống nghèo khó?
Có lẽ là vì nhiều năm trước quay đầu nhìn lại chàng trai trẻ kia đã để cô thử một lần, có lẽ là vì người đàn ông đó yêu đến không bỏ được, yêu đến ngu ngốc làm cô cảm động.
Đúng vậy, những năm tháng tươi đẹp nhất trong cuộc đời Thịnh Lam đã bị hủy hoại khi còn trẻ đấy.
Nhưng, cô ấy chưa từng hối hận.
Cô ấy là một truyền kỳ.
Bởi vì cô ấy biết bản thân của mình muốn cái gì.
Chỉ vậy thôi, không hơn.
Tên thật của Đại Đầu là Phàm Kiệt, ý nghĩa chính là phàm nhân kiệt xuất.
Trong cuộc đời anh không có chuyện gì gọi là kiệt xuất, chỉ có một chuyện duy nhất đó là yêu người con gái cao ngạo xinh đẹp kia và làm cho cô ấy cũng yêu mình.
Nhưng trong lòng anh luôn áy náy, bởi anh không cho cô được bất kỳ cái gì.
Có lẽ bây giờ sau khi anh cũng đang áy náy, con người có thể sống được bao lâu đâu, anh cho cô một cuộc sống ngắn ngủi nhưng ấm áp, mười năm sau cô lại cho anh một đứa bé mắc bệnh tim bẩm sinh tên Tiểu Hỗ.
Phàm Hỗ, Phàm Hỗ.
Anh không thể gọi tên con anh được nữa rồi.
— —— —— —— —-
Linh cữu của Phàm Kiệt được đặt trong nhà tang lễ lớn nhất thành phố.
Nơi này tuy lớn nhưng khá ít người, trừ các binh lính đang xếp hàng hành lễ.
Cuộc đời anh khi sống thì không có cái vinh quang này nhưng sau khi chết thì lại có, không biết may mắn hay là châm chọc.
Tình huống này cũng giống những họa sĩ nỗi danh, khi sống thì vẽ vô số bức tranh nhưng lại không được người nào biết đến, mà một khi hồn về chín suối thì mới được mọi người để mắt đến, sua đó thì nổi danh.
Thịnh Lam bước xuống xe.
Rõ ràng là một buổi sáng quang đãng nhưng lúc này lại rơi xuống những giọt mưa.
Thịnh Lam ngồi trên xe lăn lặng lẽ nhìn linh cữu bên trong, linh cữu làm bằng thủy tinh, có hoa có cỏ trang trí còn có cả người chồng cô yêu.
Di ảnh là hình lúc anh còn làm quân nhân, vóc dáng cao gầy rất anh tuấn, khi đó có rất nhiều con gái theo đuổi anh nhưng chàng trai này lại theo đuổi cô.
Đầu óc Thịnh Lam hơi choáng váng, đột nhiên cô nghĩ đến buổi chiều của nhiều năm trước, người ngồi cùng bàn xa cách rất nhiều năm đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Không còn dáng vẻ lôi thôi lếch thếch mà bây giờ lại cao và anh tuấn rất nhiều, cười lên như ánh nắng mặt trời tươi sáng.
“Thịnh Lam, nhiều năm không gặp anh thấy em càng ngày càng đẹp.”
“Uh.” Anh nhiệt tình bao nhiêu thì cô lạnh lùng bấy nhiêu.
Con gái nhà giàu có gia thế sẽ không vì những lời khen ngợi này mà đỏ mặt gì gì đó.
“Thịnh Lam, anh thích em, anh muốn cho em hạnh phúc.”
Xem đi, lời nói này ngu ngốc biết bao, nhưng khi đó cô lại bị những lời nói này làm trái tim đập rộn lên.
Cô là người trẻ tuổi xinh đẹp, người theo đuổi cô rất nhiều, những câu nói như vậy thường nói không quá ba câu.
“Thịnh Lam, đi theo anh, anh sẽ cho em tất cả những gì em muốn.”
“Thịnh Lam, gả cho anh đi, tất cả phú quý của anh đều thuộc về em.”
“Thịnh Lam, anh yêu em, anh cam tâm tình nguyện