XtGem Forum catalog
Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Giáp Đồng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327682

Bình chọn: 8.00/10/768 lượt.

nh gì đó.

Tâm tình Phục Linh ổn định lại đôi chút, cô nghiêng đầu nhìn về phía sau xe, lại phát hiện chiếc xe kia vẫn theo sát phía sau.

Tim tựa hồ cũng muốn nhảy ra ngoài.

“Bác tài, nhanh lên một chút có được không? Anh ta sắp đuổi kịp rồi?!” Phục Linh thúc giục, chợt thấy mặt bác tài đỏ lên, mang dáng vẻ kinh thường: “ Nhớ năm nào, ông đây cũng là một tay đua, thế nhưng xã hội quá ép người hiền lành, khiến cho tôi đây chỉ có thể làm tên tài xế ngốc hưởng lương, hiện tại cũng phải thể hiện cho tên đàn ông khốn khiếp kia của cô biết thế nào là lái xe.”

Trong nháy mắt, Phục Linh cảm thấy một cơn gió mãnh liệt tấp vào mặt, giống như là dao cắt làm cho cô đau cả mặt.

Xe trong chốc lát đã đi được thêm mấy trăm thước, Phục Linh nhất thời cảm thấy vô cùng nể phục người đàn ông trung niên ngồi trước mặt này.

Thật là cao thủ trong dân gian.

“Bác tài, lái xe rất tốt.” Rốt cuộc cắt đuôi được chiếc xe đằng sau, Phục Linh cao hứng hỏi thăm một chút.

Nhưng không ngờ người đàn ông lại thở dài một cái: “Lái xe tốt thì dùng được gì? Cũng không phải vẫn bị người ta coi thường, xem thường sao?”

Phục Linh cười một tiếng: “Bác tài, tôi nể phục bác, thật sự nể phục bác.”

Bất quá điều kiện tiên quyết là do cho đến bây giờ cô vẫn chưa được thấy bộ dáng đua xe của Đồng Trác Khiêm, người đàn ông kia có thể coi là thần tượng của bộ đội đặc chủng, kỹ thuật lái xe không thể quá kém cỏi được?

Cũng sẽ không.

“Đuổi kịp rồi.” Tài xế trầm giọng nói, kéo Phục Linh trở lại từ trong suy nghĩ, cô híp mắt nhìn về phía sau, tâm chợt nảy lên.

Thật là, chiếc xe đó gắn hỏa tiễn sao?

Trong nháy mắt cô nói chuyện, tia laser màu đỏ xuyên qua cửa kính phía sau chỉ thẳng vào gương mặt cô.

Phục Linh phát hiện liền ngập người ngồi xuống tránh, sau đó kêu lên: “Bác tài, cẩn

thận phía sau.”

Oành một tiếng, đạn bắn ra, xuyên qua tấm kính, vang lên tiếng thủy tinh vỡ vụn.

Tài xế cũng bị làm cho hoảng sợ không ít, toát ra một thân mồ hôi.

Xe trong nháy mắt cũng tăng đến tốc độ nhanh nhất, gió lạnh ùn ùn vang dội như sấm

bên tai, làm nhiễu loạn suy nghĩ của Phục Linh.

Trong vòng mười mấy phút, tránh thoát, lại bị đuổi theo, tránh thoát, rồi lại bị đuổi

theo làm lòng cô run sợ, rốt cuộc khi hoàng hôn hoàn toàn buông xuống, ánh đèn đêm

hiện lên, chiếc taxi ngừng lại ở cửa quán bar.di‿ễn✩đ‿àn✩GothicKat✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Chiếc Santana chạy sau đó cách chỗ Phục Linh đứng chỉ có một ngàn thước ngắn

ngủi______

Phục Linh nhanh chóng xuống xe, sau đó đứng ở bên cạnh xe nói với tài xế,: “Bác tài,

mau chạy đi.”

“Tiểu thư, người cần phải mau chạy là cô đó, không cần để ý đến tôi.”

Phục Linh im lặng nhìn trời, đem bỏ người này lại sao? Chờ đám người kia chạy tới,

không biết sẽ đánh ông ra cái bộ dạng gì nữa, Phục Linh nhìn chiếc xe càng ngày càng

gần, đang muốn kéo ông ấy chạy đi thì không ngờ tài xế lại đột nhiên oai phong lẫm

liệt chạy ra ngoài, nắm lấy áo của Phục Linh kéo cô chạy vào quán bar.

Dù sao ông cũng là đàn ông, hơn nữa tên kia lại là thứ đàn ông đánh phụ nữ khó gặp

trên đời, ông trước kia cũng là binh lính, đạn dược gì cũng đều gặp qua cũng không

khác bây giờ mấy.

“Bác tài, ông làm gì thế?”

Người đàn ông trung niên nghe vậy thì sảng lãng cười: “Cô là một phụ nữ lại còn đang

mang thai làm sao có thể chạy được, bị người kia bắt được không lột da cô mới lạ, giúp

người thì giúp đến cùng, tôi sẽ giúp cô.”

Trong lòng Phục Linh cảm động, đi qua hết sảnh lớn áo đột nhiên bị kéo lại.

“Chị Phục Linh?”

Phục Linh nghiêng đầu nhìn, lại là em gái Tiểu Nhạn khả ái, lập tức liền nói: “Hôm nay

coi như chưa từng thấy chị.” Dứt lời nhanh chóng chạy đi.

Tiểu Nhạn ngẩn ra nói nhỏ: “Nhưng rõ ràng là đã gặp? Bên cạnh chị ấy còn có đàn

ông? Người kia là ai, có chuyện gì? Chẳng lẽ là bị bắt gian tại trận, hiện đang chạy trối

chết?”

Thật giống như chứng minh cho suy suy đoán của cô, Phục Linh vừa chạy ngang qua cô

khoảng nửa phút thì một đám đầu trâu có thể so sánh với lính đặc công xông vào.die»n。dٿan。GothicKat»l«e。qu»y。d«on

Tiểu Nhạn tươi cười bước lên: “Xin chào, có thể giúp gì được cho mọi người sao?”

Bùm_____

Tiếng súng vừa vang lên, tên cầm đầu lạnh lùng đẩy Tiểu Nhạn ra, sau đó nhìn quét

một vòng: “Người mới đi vào đâu?”

Tiểu Nhạn ngã xuống đất, cánh tay mềm mại bị đạn xuyên qua, toàn thân cô vì đau đớn

mà co quắp kịch liệt, trán toát đầy mồ hôi lạnh, giống như một khắc sau sẽ chết.

“Có phải là một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ mang dép không?”

Dép? Thật ra không chú ý lắm, nhưng tài xế đích xác là một người đàn ông trung niên,

tên cầm đầu hung hăng lôi người quản lý từ trong đám đông ra hỏi: “Người đâu?”

Người quản lý run cầm cập, chỉ vào Tiểu Nhạn đang nằm trên đất nói: “Mới vừa rồi,

người phụ nữ kia nói với cô ấy một câu sau đó liền chạy mất, nhìn dáng vẻ rất quen.”

Trong nháy mắt, sắc mặt Tiểu Nhạn trắng bệch, toàn thân phát run tựa như đã đoán

được kết quả cuối cùng.di●ễn‿đàn‿GothicKat●l●ê‿quý‿đ●ôn.

“Người ở đâu?” người đàn ông quay đầu lại, ánh mắt âm lãnh làm cho Tiểu Nhạn phát