The Soda Pop
Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Giáp Đồng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327601

Bình chọn: 9.5.00/10/760 lượt.

c Linh không nhìn anh.

Sau khi trải qua tiết mục kích tình tràn đầy thuốc súng, thật xấu hổ, cô không dám nhìn vào ánh mắt cười nhạo như Phật Di Lặc của Đồng phu nhân nữa.

Này——

Trong lòng đang lo lắng, giống như có tật giật mình.

“Đi.” Thấy cô không phản ứng, Đồng gia muốn trực tiếp ôm cô xuống lầu, trong nháy mắt khi bàn tay anh đụng phải eo cô, Phục Linh lập tức nhảy dựng lên.

Hình như trong nháy mắt đó, con mắt của Đồng Trác Khiêm cũng trợn tròn ra ngoài.

Kẻ trộm doạ người kẻ trộm doạ người.

“Mạnh Phục Linh, em đàng hoàng một chút cho Lão Tử.”

“Thình thịch——“ Phía dưới, không biết cái nồi của người nào rơi xuống đất, văng đầy nước canh.

——

. . .

Chương 99: Ít Nhiều Không Thấy Mặt Thật Của Cô

Đã qua bảy giờ, ánh trăng đã treo lên đầu cành, tỏa sáng trong bóng đêm.

Phục Linh ngồi ngay ngắn trên bàn ăn, đàng hoàng đúng kiểu bà già có thai, lo ăn cơm không nói một tiếng, nhìn mọi người cũng không nhìn.

Mà nhà họ Đồng ăn cơm cũng cực kỳ nhanh, ba miệng ăn xong buông đũa xuống, nhìn Phục Linh ăn.

Đôi mắt khép hờ mang theo khí lạnh khiến toàn thân Phục Linh nổi da gà.

Đối diện, Đồng phu nhân ho nhẹ, trên tay vẫn còn sưng đỏ.

Lúc nãy ở trên lầu nghe tiếng động rớt đồ là do đổ nồi canh gà, nước canh nóng hổi hắt lên tay bà nên bị sưng đỏ.

Về vấn đề này là lỗi của ai thì tạm thời chưa biết được.

Sâu trong nội tâm vô cùng áy náy, Phục Linh ăn từng đũa từng đũa đến đũa cuối cùng thì đột nhiên để đũa xuống chạy nhanh lên lầu.

Sắc mặt Đồng Trác Khiêm trầm xuống.

Không biết cô lại muốn giở trò quỹ gì.

Anh quay đầu lại, nhìn ánh mắt quái dị của mẹ, anh muốn nói hai câu nhưng lại nghe được tiếng bước chân đi đến.

Lần này Phục Linh đã có kinh nghiệm, cẩn thận đi xuống cầu thang, trên tay cô cầm thuốc mỡ trị phỏng của quân đội.

Cô cười ngây ngốc, đi tới bên cạnh Đồng phu nhân, vô cùng phong độ hất tóc qua, trong nháy mắt như trở lại cái thời làm má mì vui vẻ mỗi tối.

Thật ra thì, nhà họ Đồng rất coi trọng dáng vẻ tự tin, rất coi thường việc làm trước kia, làm cái đó có gì tốt? Đi làm má mì ở đâu? Gây tai họa cho các thiếu nữ.

Những lời này Phục Linh mà nghe được thế nào cũng lảm nhảm: “Không phải là tôi gây họa, mà là các cô ấy tự nguyện, còn xin tôi đưa tiền cho tôi để tôi giới thiệu bọn họ với mấy người giàu có.”

Phục Linh đưa tay cẩn thận nắm tay Đồng phu nhân, dáng vẻ rất tiếc hận áy náy, mở hộp thuốc mỡ bôi lên chỗ bị phỏng của Đồng phu nhận, ấp úng nói: “Mẹ, em thấy đây là thế nào? Sao mẹ lại không cẩn thận như vậy?”

Lời nói này?

Giống như một người con gái hiền lành.

Trong lòng Đồng phu nhân vui mừng, cảm giác lo lắng lúc trước đã bay đi rồi, được gọi cảm thấy thật thoải mái, trao đổi ánh mắt với Đồng Trác Khiêm.

Ánh mắt như muốn nói: tìm rất tinh mắt.

Nhận lấy tín hiệu của Đồng phu nhân, Đồng Trác Khiêm nheo mắt, nói thẳng ra: “Mẹ, ánh mắt mẹ là sao?”

Đồng phu nhân ngẩn ra rồi nói: “Tìm chỗ đi đi, mẹ với Phục Linh nói chuyện chút.”

Đồng Trác Khiêm không nói nhiều, chỉ gật đầu rồi đi lên lầu.

Phục Linh nhìn anh thong thả bước đi mà ngẩn người, mẹ kiếp, anh đi bảnh bao thế cơ à? Không thèm nói mình một tiếng?

Sau nửa tiếng, Phục Linh bôi thuốc cho Đồng phu nhân, hàn huyên tâm sự với bà một chút, cô hít sâu hỏi: “Mẹ, sáng mai con muốn đi thăm mẹ con.”

“Không được.” Không suy nghĩ nhiều Đồng phu nhân nhanh chóng từ chối.

Tuy rằng bà là người có chuẩn mực đại đức nhưng với một phụ nữ mang khí chất quý tộc nên biết nhiều hơn bình thường, trong khoảng thời gian xảy ra chuyện này, nếu Phục Linh đi ra ngoài một mình chắc chắn 100% là sẽ xảy ra chuyện.

Mà bây giờ con bé tuyệt đối không được có chuyện gì.

Thấy Phục Linh đang tính nói lại, Đồng phu nhân lập tức đứng dậy: “Mẹ mệt rồi, cũng đã trễ, con lên nghỉ ngơi sớm đi đừng suy nghĩ lung tung, tất cả đều có Trác Khiêm lo liệu.”

Nói xong, xoay người đi lên lầu.

Khóe miệng Phục Linh giật giật, sau đó nhìn ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ rồi quay đầu nhìn đồng hồ trên tường.

Thời gian ngừng lại lúc bảy giờ năm mươi phút.

Giờ này là trễ? Bà ấy lừa mình? Còn lừa gạt luôn đứa bé trong bụng mình? Bà ấy tưởng mình khờ lắm? Hay là thấy đứa bé trong bụng mình ngu đây?

Nhưng không hổ là người đi trước.

Phục Linh yên lặng, cô thấy Đồng phu nhân quả thật lợi hại, đúng là mẹ của Đồng Trác Khiêm.

Đang lúc Phục Linh sững sờ trên ghế salon, cửa phòng trên lầu mở ra, Đồng Trác Khiêm mới vừa tắm xong, tóc còn chưa khô, cả người tỏa ra mùi vị đàn ông, cách khá xa mà Phục Linh vẫn ngửi thấy mùi thơm của sữa tắm.

“Sững sờ gì đó? Sao chưa lên?” Cầm khăn lông lau tóc, Đồng Trác Khiêm vô cùng anh tuấn nói.

“Lên đây.” Phục Linh đứng dậy ấp úng trả lời rồi đi lên lầu.

Trong phòng toàn là mùi vị của anh, Phục Linh đi tắm rồi chui vào trong chăn.

Mọi thứ chợt tối thui, chắc là anh đi tắt đèn.

Trong bóng đêm không thấy được năm ngón tay, anh đột nhiên chui vào chăn, ôm eo cô nhẹ nhàng vuốt ve, mát xa cho cô sau một ngày eo mỏi lưng đau.

“Phục Linh, sống thật tốt ở nhà họ Đồng, đứng đi ra ngoài.”

Phục linh tức giận, trở người, trong bóng tối chống