
Linh có chút buồn nôn, hình như mấy lời này buồn nôn lắm đúng không?
Ánh sáng mặt trời chiếu vào người đàn ông như chạm ngọc vào mặt người ấy, Phục Linh sững sờ, giống như là lần đầu tiên cô gặp người đàn ông tên Đồng Trác Khiêm này vậy.
Anh đưa tay ôm lấy ngực mình, giống như bị người đàn ông cổ đại si tình nhập vào mình, anh nói: “Tim anh lắp đầy em rồi.”
Trái tim đột nhiên đập nhanh ba giây, thiếu chút nữa Phục Linh bị sự dịu dàng làm ngất đi.
Sau đó, cô làm một động tác vô cùng sát phong cảnh, cô đưa tay lau cái trán trơn bóng của anh, sắc mặt quái dị tự lầm bầm: “Không có phát sốt mà.”
“Mạnh Phục Linh!” Tiếng hét vang tận trời cao.
Phục Linh nhất thời làm động tác quân đội: “Có!”
Trong giây phút này giống như trở lại thời gian mới gặp gỡ ở trại lính kia.
Đồng gia cười, tất cả như nở hoa, Phục Linh nhìn anh, cuối cùng cũng biết tại sao anh có thể khiến nhiều người phụ nữ mơ mơ màng màng như vậy, không phải anh không lấy chồng.
Này ………
Một yêu nghiệt đang sống sờ sờ ra đây.
Đồng Trác Khiêm thấy cô đưa ra vẻ mặt hoa si, muốn bắt cô lại hung hăng đánh mấy trăm cái, sau đó anh nghe thấy một câu nói khiến cho cuộc đời anh vui vẻ.
“Tiểu Khiêm Khiêm, rốt cuộc anh cũng cười……”
Mặc dù lời nói này có chút thiểu não nhưng thì ra nãy giờ cô làm nhiều chuyện không bình thường và nói năng não tàn như vậy chỉ là muốn làm anh vui vẻ.
Một lần nữa anh ôm lấy cô: “Phục Linh, ông đây rất nhớ em.”
Cô biết rõ anh nghĩ gì mà, Phục Linh khóc không ra nước mắt: “Anh ôm em đau.”
Sắc mặt anh thay đổi, buông cô ra kiểm tra thân thể cô, sờ bụng cô hỏi: “Sắp hai tháng rồi?”
“Uh.”
“Hai tháng….” Đồng Trác Khiêm tự lẩm bẩm, suy nghĩ lại trôi dạt đến phương xa.
Những lời Hoa Chân nói hôm qua tuyệt đối không phải là nói đùa, nửa tháng sau cô ta quay về Trung Quốc cùng anh đánh một trận, nếu anh thắng thì sẽ không còn phiền não gì nữa.
Mà trong đầu Đồng Trác Khiêm lại nhớ tới lời Lạc Sâm nói.
“Thế giới này, trừ Lạc Lịch và người đàn ông kia, không ai có thể thắng Hoa Chân.”
Những lời này cũng không diệt được uy phong của anh, mà nó là sự thật.
Hoa Chân xuất đạo năm năm trước, khi đó cô ta là người con gái sát thủ đầu tiên của Đông Âu, mà qua năm năm sau làm sao tình huống có thể giống năm đó chứ?
Đúng, Hoa Chân là một đối thủ đáng sợ.
Nhưng cũng không thể hiện là Đồng Trác Khiêm sợ, ngược lại anh rất chờ mong, anh từng thử sức với Lạc Lịch, cũng là vào năm năm trước, khi đó đã bất phân thắng bại.
Mà hôm qua nhìn thấy Hoa Chân ra chiêu lưu loát đều có khí thế bén nhọn làm người ta run sợ.
Cho dù anh rất chờ mong đánh một trận nhưng bên nhà họ La vẫn còn muốn hãm hại Phục Linh.
Ngày hôm qua Tề Phàm đưa tin, nhà họ La đã bắt đầu ra tay.
Một danh sách tố cáo đã đến tòa án quân sự trong đó có quan quân quan hệ tốt với nhà họ La cũng đã bị tố giác điều tra.
Mà bây giờ, chuyện qua cũng nên trở về xử lý những thứ tạp lông này rồi.
Điều anh lo lắng duy nhất chính là Phục Linh và em bé trong bụng cô.
Tối hôm qua nói chuyện với Lạc Sâm, vẻ mặt Lạc Sâm lại nhẹ nhõm khác thường, không biết là xem việc không liên quan đến mình vắt giò ngồi coi hay là trong chuyện này còn có gì khác, anh ta chỉ nói một câu.
“Anh đã đồng ý khiêu chiến với Hoa Chân, cô ta sẽ không để xảy ra chuyện gì bao gồm cả người của anh.”
Mẹ nó! Càng nghĩ càng phiền.
Thôi không nghĩ nữa, kéo Phục Linh đi dạo bờ cát.
Suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, tới một tiếp một, tới hai tiếp hai.
Âm thanh ầm ầm vang lên, trên bầu trời có hai trực thăng bay đến, Phục Linh vừa nghe thấy thì tiếng chuông báo động trong lòng vang lên, cũng không thể trách cô nhạy cảm quá mức.
Những ngày qua, không hề có một ngày không lo lắng sợ hãi, nghe thấy những âm thanh này cả người cũng không thể thoải mái được.
Đồng Trác Khiêm ôm cô trấn an cảm xúc trong cô, anh lạnh lùng nheo mắt nhìn hai chiếc trực thăng hồi lâu mới nói: “Lạc Sâm làm ông rối loạn thật.”
Ặc.
Cảnh báo bị tiêu diệt, Phục Linh ngẩng đầu nhìn: “Thật là bảnh bao.”
Mà lúc này Lạc Sâm đi ra, mặc vest trắng, trong tay cầm ly rượu đỏ ngồi lên trực thăng.
“Tôi đi Italy giải quyết một số chuyện sau đó đến Trung Quốc.”
Đồng Trác Khiêm gật đầu, kêu Phục Linh đi thay quần áo và thu dọn đồ đạc, anh đi phân phó vài chuyện rồi kéo cô lên một chiếc trực thăng khác.
“Lạc Sâm, giúp tôi chào hỏi Trường An.”
Vẫn theo phong cách đẹp trai mạnh mẽ, Lạc Sâm không thèm trả lời.
Sắc mặt Phục Linh tối sầm, lúc trực thăng cất cánh cô cất tiếng hét to.
“Đi con mẹ anh, bà đây chúc anh cả đời này không lấy được Trường An.”
Lời tác giả:
Một hành trình kinh hiểm kết thúc, hai người trở về Trung Quốc có xảy ra chuyện gì?
Nhà họ La uy hiếp? Hoa Chân khiêu chiến? Còn có virus tiềm ẩn trong người Phục Linh?
Những lời nói của Lạc Sâm rốt cuộc là như thế nào?
Xem tiếp những chương sau nhé!
Chương 96: Cho Hắn Ta Trở Về Với Mẹ
Thời gian ban đêm chậm rãi đi qua, từ từ chuyển sang bình minh.
Nhìn đám mây cùng mặt trời ở phía cuối kia gần kề tựa như có thể vươn tay chạm tới.
Phục Linh tựa vào vai Đồng Trác Khiêm hồi lâu, rốt cuộc