
rầm mặc nhìn nhau, anh không cần thốt ra bất cứ câu gì, tôi cũng nhìn ra tình cảm khác biệt trong mắt anh. Tôi đột nhiên buột miệng hỏi câu trước đây ngày nào tôi cũng hỏi một lần: “Anh có yêu em không?”
“Ờ…” Lại là đáp án như tôi suy đoán. Nhưng tôi không ngờ ngừng một, hai giây, anh nói tiếp: “Anh yêu em! Sau khi rời xa em, anh mới phát hiện anh đã yêu em từ lâu, từ trước khi chúng ta kết hôn…”
“Anh… nói thật chứ?”Câu nói của anh khiến tôi có cảm giác không chân thực, cảnh vật xung quanh như biến thành ảo ảnh trong giấc mộng. Tôi cố gắng níu tay áo Cảnh Mạc Vũ, mới cảm thấy yên lòng.
“Thật đấy. Anh cũng không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ kể từ lúc anh hứa sẽ mãi mãi ở bên em, thế giới của anh hình như chỉ có một người phụ nữ là em, anh không có hứng thú với bất cứ người đàn bà nào khác. Mỗi ngày đều nhớ em, lo em bị người khác ức hiếp, lo buổi đêm em gặp ác mộng, ngủ không ngon giấc, lo em chỉăn thịt, dinh dưỡng mấtcân đối… Anh chưa từng nghĩ, nếu một ngày chúng ta xa nhau, cuộc sống sẽ trở nên thế nào.”
Viền mắt tôi ướt đẫm. Cảnh Mạc Vũ nâng mặt tôi, hôn giọt nước đọng ở khóe mắt tôi. “Ngôn Ngôn, trải qua hai năm xa cách, anh càng tin rằng, anh không thể sống thiếu em…”
Tôi dùng sức gật đầu, nhắm mắt tựa vào vai anh, trong lòng yên bình và thanh thản vô cùng.
Một đêm ngủ ngon giấc.Chiều ngày hôm sau,chuyên gia tim mạch quyền uy do Cảnh Mạc Vũ mời đến tiến hành kiểm tra toàn diện quả tim của tôi.Lúc có kết quả, sắc mặt của vị chuyên gia tóc nâu mắt xanh có vẻ rất khó coi.
“Bác sĩ, bệnh tình của vợtôi có nghiêm trọng khôngạ?” Cảnh Mạc Vũ cất giọng đầy lo lắng.
Vị chuyên gia liếc anh một cái, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. “Vincent, tôi biết cậu giàu có, tôi cũngbiết cậu rất yêu vợ mình,nhưng phiền cậu hãy nghĩ đến cảm nhận của các bệnh nhân khác của tôi. Bọn họ có người đang trải qua nỗi đau đớn tột cùng, có ngườisắp đối mặt với cái chết, đang chờ tôi cứu mạng.Vậy mà cậu mời tôi khẩncấp sang bên này chỉ đểkhám bệnh ột người có quả tim gần như bình thường! ”
Bị quở trách một hồi, Cảnh Mạc Vũ tựa hồkhông hiểu ý của chuyên gia, anh hỏi bằng giọng nghi hoặc: “Ý của bác sĩ là, tim của vợ tôi hoàn toàn khỏe mạnh?”
Thấy Cảnh Mạc Vũ không hề tỏ ra áy náy, vị chuyên gia quyền uy cũng không tiện nói quá nặng lời, chỉ bình thản cùng anh thảo luận về bệnh trạng của tôi: “Không thể nói làhoàn toàn khỏe mạnh, nhưng kết quả kiểm tra cho thấy, chức năng tim của cô ấy bình thường, nếu không mệt mỏi quá độ và bị đả kích nặng nề, cô ấy sẽ không có vấn đề gì.”
“Vậy nếu bị đả kích hoặc mang thai và sinh con thì sao? Liệu có nguy hiểm đến tính mạng không?”Cảnh Mạc Vũ lại hỏi.
“Theo lý lẽ thông thường, tâm trạng không ổn định sẽ dẫn đến nhịp tim không đều, dùng thuốc kịp thời sẽ chẳng xảy ra vấn đề lớn.” Chuyên gia xem kết quả khám thai của tôi. “Về việc mang thai, tôi không dám khẳng định không có bất cứ nguy hiểm nào. Tuy nhiên, trong số những người có hoàn cảnh giống vợ cậu bây giờ, cho đến nay vẫn chưa xuất hiệnmột trường hợp phát bệnh tim trong quá trình mang thai và sinh con. Cậu hiểu ý tôi rồi chứ?”
Đúng là chuyên gia quyền uy có khác. Lời nói của ông ta khiến bệnh nhân yên lòng hơn những câu đùn đẩy trách nhiệm của các bác sĩ thông thường như: “Có thể nguy hiểm đến tính mạng, hy vọng cô suy nghĩ cẩn thận, tự mình quyết định…”
Tôi gật đầu, nhìn chuyên gia bằng ánh mắt cảm kích. “Tôi hiểu, cám ơn bác sĩ.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cười cười với Cảnh Mạc Vũ. “Em đã nói không sao mà anh cứ không tin, bây giờ thì anh tin rồi chứ?”
Cảnh Mạc Vũ gật đầu, nhẹ nhàng đặt tay lên tay tôi. Lúc này tôi mới phát hiện lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi. Hóa ra, người điềm đạm, bình tĩnh như Cảnh Mạc Vũ cũng có lúc căng thẳng, sợ hãi.
Chuyên gia quyền uy khám bệnh cho tôi xong, không kịp ăn bữa cơm do chúng tôi sắp xếp, lập tức lên máy bay về Mỹ để tham gia một ca mổ quan trọng. Trước khi lên đường, ông nghiêm mặt cảnh cáo người trợ lý, sau này phải hỏi rõ bệnh tình của bệnh nhân, đừng lãng phí thì giờ của ông.
Tôi chu môi nói với Cảnh Mạc Vũ: “Anh nghe rõ chưa? Người ta nói anh đó, nhà tư bản!”
“Anh cho rằng, bệnh tật không phân biệt nặng nhẹ, nên đối xử bình đẳng mới đúng!”
***
Từ sân bay về nhà, Cảnh Mạc Vũ đột nhiên nghĩ tới một việc quan trọng.“Đúng rồi, hộ chiếu của em còn ở trong ngăn kéo phải không? Để anh cầm đi làm visa đi Mỹ cho em.”
“Visa ư? Anh định đưa em đi Mỹ?” Sức khỏe của ba tôi như vậy, tôi làm gì có tâm trạng đi Mỹ. “Chúng ta đợi một thời gian nữa rồi tính.”
“Chúng ta đi đăng ký kết hôn, sẽ không lâu đâu, hai, ba ngày là đủ rồi.”
“Đăng ký kết hôn?”
Tôi tưởng việc tái hôn của tôi và Cảnh Mạc Vũcũng giống như lúc kết hôn, chỉ cần anh bỏ chút thời gian, cùng tôi đến Cục Dân chính điền vào bảng thông tin, làm một cuốn sổ đỏ. Cả quá trình, chúng tôi chẳng cần nói nhiều cũng có thể trở thành vợ chồng.
Hay là Cảnh Mạc Vũ không những đổi tên họ mà còn chuyển sang quốc tịch Mỹ nên mới phải đưa tôi đi Mỹ kết hôn?
Tôi lên baidu tra cứu, rõ ràng ở Trung Quốc cũng có thể làm thủ tục kế