
với tâm ý của bản thân, thân thể cô không thoải mái, vốn không muốn di chuyển, mấy món quà tặng này thật là đúng lúc, vì thế cô dựa vào số người trong nhà lựa chọn ra mấy thứ, đương nhiên chỉ lựa chọn cho cha mẹ cô cùng cha mẹ Lý Nguy, còn cô bảy, dì tám gì đó của anh ta, cô mới không rảnh quan tâm hết đâu.Chọn xong quà tặng cô liền gửi tiền lại cho Trần Tú Trân, nhưng Trần Tú Trân lại kiên quyết không lấy, nói là căn bản không đáng giá, cũng chỉ có mấy đồng mà thôi, nếu Hạ Chân Ngọc muốn trả lại tiền cho chị ta vậy thì thật sự là khinh thường chị ta rồi. Hạ Chân Ngọc không có cách nào khác, cũng không thể không để cho Trần Tú Trân có chút mặt mũi, vì thế nói lời cảm ơn, nhận lấy những vật này nọ rồi hai người cùng nhau đi ăn cơm.Hai buổi tối kế tiếp, Trần Tú Trân cũng không có trở về phòng, đoán chừng là đi tới chỗ của Chu chu nhiệm, Hạ Chân Ngọc cũng giả bộ ngu ngơ tỏ vẻ cái gì cũng đều không biết. Ngay buổi chiều hôm đó Chu Cẩn Vũ phải trở về, nghe nói là thành phố có hội nghị khẩn cấp. Hạ Chân Ngọc dù sao cũng an tâm nhàn nhã vượt qua hai ngày nghỉ. Lý Nguy cũng có vài lần gọi điện thoại tán gẫu với cô, nói là hiện tại cơ quan anh ta rất bận bịu, không ngờ nảy sinh ra một vụ án lớn, yêu cầu phải phá án và điều tra phá án có kỳ hạn.Hạ Chân Ngọc hỏi thăm tình huống, dặn dò Lý Nguy phải chú ý thân thể, Lý Nguy cũng rất là hưng phán, nói là nếu có thể phá án này, như vậy cuối năm đơn vị bọn họ nhất định sẽ được bình bầu loại ưu, ban kỹ thuật cũng có số người được bình bầu cá nhân tiên tiến, bản thân anh ta nhất định phải tranh thủ cơ hội. Trong điện thoại Hạ Chân Ngọc cũng cố vũ Lý Nguy vài câu, bảo anh ta nên an tâm, nhưng cũng không nên quá mức tự mãn.(101)Khi đoàn người Hạ Chân Ngọc trở về đi làm thì nhóm nhân viên thứ hai cũng xuất phát, bên ngoài cho dù có thoải mái hơn nữa cũng thua kém sự dễ chịu khi ở nhà, Hạ Chân Ngọc cảm thấy vẫn là ở nhà là tốt nhất.Bởi vì nhóm đồng nghiệp thứ hai đi du lịch, cho nên bộ phận lễ tân lập tức có vẻ có chút vắng vẻ, mọi người vừa mới trở về liền đi làm nên cũng có chút uể oải, thậm chí là phờ phạc. Hạ Chân Ngọc đang ngồi ngủ gật thì tiếng chuông điện thoại vang lên, cô hắng giọng một cái rồi nhận điện thoại, là Chu chủ nhiệm tìm cô.Tuy nói là đã phát hiện chuyện của Chu chủ nhiệm cùng Trần Tú trân, nhưng mà Hạ Chân Ngọc cũng không có gì không được tự nhiên, cô vẫn thực hiện cách đối xử với người khác là bao dung nếu có thể. Lại nói chuyện này không có quan hệ gì đến cô, cho nên tiếp xúc với Chu chủ nhiệm cũng vẫn là giống như mọi ngày.Chu chủ nhiệm nhiệt tình bảo Hạ Chân Ngọc ngồi xuống, sau đó liền nói: “Vừa trở về liền phải đi làm nên rất mệt nhỉ?”Hạ Chân Ngọc cười cười nói tạm được, giọng điệu của Chu chủ nhiệm liền có vẻ thần bí: “Tiểu Hạ, tôi nghe nói chuyện này, cũng còn chưa biết là thật hay giả, cô nghe xong có thể hỏi thăm một chút.”Nói xong cũng không chờ Hạ Chân Ngọc đáp lại, lập tức nói tiếp: “Tôi nghe nói dường như cấp trên muốn đem cô tạm thời điều đến thành phố công tác một thời gian ngắn.” Chương 20Từ sau khi nghe Chu chủ nhiệm nói về chuyện cô sắp được điều đến làm việc ở thành phố, cả ngày tâm tình của Hạ Chân Ngọc đều không yên, sợ việc này sẽ trở thành sự thật. Nếu như cô thật sự đi đến thành phố, thì chuyện này quả thật giống như trở thành trò cười rồi, một nhân viên ngoài biên chế lại có thể được tạm thời điều chuyển đến Tòa thị chính để hỗ trợ, Tòa thị chính thật sự là không còn ai sao?Mặc dù Hạ Chân Ngọc cảm thấy việc này là rất hoang đường, nhưng chỉ e là với tính cách không quan tâm của Chu Cẩn Vũ, thật sự sẽ hành sự như thế, cô muốn gọi điện thoại cho Chu Cẩn Vũ, kết quả phát hiện ra là bản thân cô cũng không có lưu số điện thoại di động của anh, ngay cả số máy bàn ở phòng làm việc của anh cô cũng không nhớ, cũng không thể gọi điện thoại đến từng tầng của Tòa thị chính để hỏi, vả lại làm sao có thể dễ dàng tìm được Chu Cẩn Vũ chứ, hỏi Quách chủ nhiệm thì càng không có khả năng thực hiện được, với lại cô cũng không thể mở miệng ra hỏi được, tuy rằng gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo lửa, nhưng cũng không biết làm thế nào.Sau khi tan tầm cô mang cõi lòng tràn đầy tâm sự trở về nhà, vừa mở cửa thì đã thấy Lý Nguy đứng ở đó cười hề hề, Hạ Chân Ngọc tò mò hỏi: “Hôm nay anh làm sao vậy? Lại còn xếp thành hàng chào đón hả?”(102)Lý Nguy nhận lấy chiếc túi của Hạ Chân Ngọc cất đi, lại còn giúp cô cởi áo khoác ngoài, nói: “Cơm chiều anh đã làm xong rồi.”Hạ Chân Ngọc lại càng ngạc nhiên: “Anh nấu cơm rồi hả? Không phải là đang nói đùa đó chứ?”Vào phòng, chỉ thấy trên bàn cơm ở trong phòng bếp nhỏ phía bên trái phòng khách đã bày biện đầy đủ, hóa ra là ăn lẩu. Hạ Chân Ngọc liền minh bạch, Lý Nguy từ nhỏ đến lớn cũng không phải động tay động chân vào việc gì, làm sao có thể nấu cơm được, tất cả những thứ này đều là mua đồ ăn sẵn.Lý Nguy cười nói: “Có phải anh làm hay không đâu có gì quan trọng, quan trọng chính là tâm ý của anh, anh cũng đã cố gắng để khi vợ anh về đến cửa liền có bữa cơm nóng hổi để ăn.”Hạ Chân Ngọc tạm thời thả lỏng tâm tình, nhì