Học viện thiên tài

Học viện thiên tài

Tác giả: Tử Bình

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326171

Bình chọn: 7.5.00/10/617 lượt.


…….

Tách! Tách!

Chất lỏng mát lạnh chảy vào má tôi từng giọt một. Tôi từ từ mở mắt, khẽ xoay người làm giọt nước trượt dài. Điều đầu tiên đập vào mắt tôi là hình ảnh Thiên Vũ, cậu ta ngồi song song với tôi, trước một đống lửa đang cháy, phát ra những tiếng lách tách của củi khô. Tôi đưa mắt quan sát xung quanh, nhận thấy mình đang ở trong một cái hang. Nước từ bên ngoài chảy xuống men theo vách núi. Bên ngoài, mưa không hề có dấu hiệu thuyên giảm.

Tôi dần dần nhớ lại, mình đã giải được chỉ dẫn thứ hai, nhưng lúc đi tìm Vũ và chỉ dẫn thứ ba thì bị rơi xuống vách núi. Nói như vậy, Thiên Vũ đã cứu tôi? Chính cậu ta đã cứu tôi?

– Tỉnh rồi sao?

Giọng nói của Vũ làm tôi giật mình, cậu vừa nói, mắt vẫn hướng về đống lửa. Tôi ngập ngừng

– À…Ừ…

Cả hai chúng tôi đều im lặng. Tôi không biết Vũ đang nghĩ gì, cậu ta cứ nhìn chăm chăm vào đống lửa, như thể bị thôi miên, bên cạnh còn hai viên đá lửa, chắc lấy được sau khi giải mật thư. Nhìn kĩ hơn, tôi phát hiện ra cậu ta đang hong áo. Chiếc áo sơ mi trắng đã gần khô.

Tôi nhìn lại mình, thấy cả người ướt nhẹp. Áo bó sát người, khó chịu vô cùng. Gió thổi qua làm tôi run lên, dùng hai tay xoa xoa người cho đỡ lạnh.

Vũ bất chợt quay sang nhìn tôi và rồi…..làm một động tác mà tôi không thể hiểu nổi. Tôi trợn mắt, nhìn cậu ta đang….cởi dần các cúc áo. Cái….cái gì thế này?

– Cậu….cậu làm gì thế?

Không phải cậu ta muốn lợi dụng thời cơ để làm điều bậy bạ chứ? Không! Không!

Tôi hốt hoảng tìm xung quanh xem có gì phòng thân không, một tay nắm chặt áo, nuốt nước bọt ừng ực

– Tôi….tôi cấm cậu, không được….

Vũ nhìn tôi, điềm tĩnh nói

– Cậu còn làm gì thế? Còn không mau cởi đồ ra đi!

– Hả?….Hả?

Chẳng lẽ cậu ta….cậu ta….

Bụp!

Chiếc áo trắng của Vũ chùm lên đầu tôi, làm tôi giật mình ngơ ngác. Quay ra nhìn Thiên Vũ, tôi đỏ mặt, vội vàng quay đi.

Cậu ta lôi một chiếc áo cộc từ trong túi xách, khoác vào. Thì ra là có mang áo dự phòng. Vũ nói đều đều

– Mau thay đồ rồi qua đây hong, để lâu sẽ bị cảm lạnh!

Sau khi nói những lời trên, cậu ta tự động đứng dậy, bước ra ngoài.

– Tôi đi kiếm chút gì để ăn!

Tôi chưa kịp nói gì thì Vũ đã đi mất hút. Tôi kéo chiếc áo của Vũ xuống, mùi hương thoang thoảng tỏa ra rất dễ chịu. Không ngờ có ngày tôi và Vũ lại rơi vào hoàn cảnh này. Lại còn mặc áo của kẻ tôi ghét nhất nữa. Thật trớ trêu.

Thay đồ xong, tôi ngồi hong chúng trước lửa, vừa hơ tay, đồng thời rũ rũ mái tóc ướt của mình. Trên tay tôi có hai miếng dán nhỏ, hình như lúc tôi chưa tỉnh lại, Vũ đã dán chỗ bị thương lại giúp tôi. Nghĩ lại vài ý nghĩ không được trong sáng lúc nãy, tôi tự nhiên đỏ mặt.

Vũ quay lại với một đống củi và rất nhiều trái cây. Cậu ngồi xuống đối diện tôi, chìa ra một quả táo chín đỏ.

– Ăn đi!

Tôi liếc trái táo trên tay, e dè nhìn Vũ

– Cậu biết phân biệt trái độc đấy chứ?

Vũ nhún vai, như thể nói: Không tin thì tùy!

Tôi hơi ngập ngừng nhìn trái táo. Thôi được rồi! Hoàng Thiên Vũ có phải là kẻ ngốc đâu. Điều sơ đẳng này chắc cũng phải biết. Tôi không do dự cắn một miếng táo. Vũ lại quay về tiếp tục ngồi sưởi. Lúc này tôi mới nhận ra, mái tóc ngắn của cậu ấy bị nước mưa làm cho ướt nhẹp. Vài giọt nước chảy xuống vai và cổ. Hai chúng tôi đều im lặng, chỉ có tiếng lửa lách tách không ngừng. Tôi nhìn Vũ như bị thôi miên, quên mất cả truyện cảm ơn cậu ta đã cứu mình.

Tôi mệt mỏi dựa đầu vào hai đầu gối. Ngoài kia, mưa vẫn rơi không ngừng. Cả không gian chìm vào yên lặng.

– Này! – Vũ bất chợt quay về phía tôi nhưng tôi không đáp

– Ngủ rồi sao?

Tôi vẫn tiếp tục im lặng

Vũ không gọi nữa, được một lúc, cậu ta từ từ tiến lại phía tôi, như một phản xạ, tôi tự nhiên nhắm mắt lại. Thiên Vũ khẽ chạm vào tay tôi

– Này!

Tôi giả vờ đã ngủ say, chỉ nghe tiếng cậu lầm bầm

– Tư thế ngủ khó coi thật!

Tôi thấy cậu đứng dậy, suy nghĩ gì đó. Sau đó lại cúi xuống. Tôi có cảm giác một bàn tay ôm lấy mình, rồi luồn qua chân, nhấc bổng tôi lên.

Cậu….cậu ta làm cái gì vậy chứ? Muốn lợi dụng sao? Tôi định vùng vẫy, thì thấy Thiên Vũ đặt tôi xuống một chỗ đất bằng, gối đầu tôi lên chiếc balo của cậu. Sau đó quay ra ngoài.

Tôi hé mắt, nhìn bóng dáng Thiên Vũ ngồi bên ngọn lửa. Cho đến khi tôi ngủ thật, hình ảnh ấy vẫn chui cả vào giấc mơ.

…….

Vài tia sáng hiếm hoi lọt vào mắt tôi. Tiếng chim ca ríu rít ở ngoài nghe thật thanh bình. Khung cảnh đẹp đẽ này? Có phải là mơ không? Tôi mỉm cười một cách ngớ ngẩn, từ từ mở mắt, khoan khoái hít thở không khí trong lành

Nhưng mà cảm hứng có tốt đến đâu, tôi vừa quay ra, thấy Hoàng Thiên Vũ là nó lại xẹp lép hết cả. Mới sáng sớm đã ngồi lù lù trước cửa, tính dọa ma người ta chắc?

Tôi ngồi dậy, vặn vặn mình cho đỡ mỏi. Thiên Vũ không để ý đến tôi, cậu ta cứ cặm cụi đan đan tết tết cái gì đó. Hình như là định tết dây bằng cây leo. Cậu ta muốn làm gì vậy chứ?

Tôi chưa kịp thắc mắc thì Vũ đã đứng dậy, kéo căng sợi dây mới làm, vẻ hài lòng. Liếc thấy tôi đã tỉnh, Vũ chỉ thông báo một câu

– Tôi đi đây!

Đi đâu? Cậu ta muốn đi đâu chứ?

Chỉ dẫn! Đúng rồi, sao tôi lại quên nhỉ. Nhất định là cậu ta đến nơi mà chỉ dẫn thứ ba chỉ. K


Disneyland 1972 Love the old s