
ội thực thì thôi. Nhưng tại sao anh lại bỏ đi? Anh không còn thương tôi nữa sao? Vì sao không đi tìm tôi?
Trong phút chốc trái tim tôi bỗng chùng xuống, bánh bao thơm tròn nghẹn ứ ở cổ.
Anh à! Anh đang ở đâu? Em đang ăn bánh bao này! Rất nhiều bánh bao, em ăn mãi cũng không xuể. Ước gì có anh ở đây!
Có thứ gì long lanh trong mắt. Tệ thật! Tôi đặt miếng bánh bao xuống, giọt nước mắt cứ chảy dài, rơi xuống sợi dây hình tròn trước cổ.
– Nè! – Một bàn tay vỗ mạnh vào vai tôi làm tôi giật mình. Tiếng Vĩ tinh nghịch
– Ăn lẻ một mình sao?
Tôi vội vàng quay đi, lau nhanh giọt nước mắt. Tôi không muốn Vĩ thấy tôi trong bộ dạng như vậy. Nhưng hình như cậu ấy vẫn nhìn thấy
– Cậu….. – Vĩ bỏ lửng câu nói, dường như hơi bất ngờ rồi bỗng bật cười – Chiến thắng tên đó nên vui quá hả? Đồ ngốc! Trong này cũng có phần của tớ nữa đó! Cậu không được ăn một mình!
Nói rồi Vĩ giật miếng bánh bao trong tay tôi, cho vào miệng nhai nhồm nhoàm. Vừa nhai vừa xuýt xoa
– Ngon! Ngon!
Tôi bật cười trước biểu hiện trẻ con của Vĩ. Đúng là cô ấy rất hay trêu trọc mọi người, thỉnh thoảng rất trẻ con nhưng cũng vô cùng thấu hiểu người khác. Vĩ thấy tôi cứ nhìn mình, tròn mắt rồi chớp chớp
– Sao hả? Lần đầu thấy mĩ nhân ăn bánh bao sao?
Và cậu lại chộp lấy cái bánh bao khác, ngoạm một miếng thật to
– A! Cậu ăn hết phần của tớ! – Tôi kêu lên, giành lại cái bánh trong tay Vĩ
– Đây là tiền của tớ mà! – Vĩ nhảy lên giật lại, và cứ như thế
– Nhưng tớ mua chứ!
– Nè! Nè!…Bánh của tớ!
– Ha …..Ha… Ha….
Có lẽ là rất lâu, rất lâu rồi, tôi đã không còn ăn bánh bao vui vẻ như vậy!
Đọc tiếp Học viện thiên tài – chương 11
Chap 11: Căn nhà gỗ
Hai ngày nữa trôi qua nhanh chóng. Tôi và Hoàng Thiên Vũ lại bắt đầu vòng thi thứ hai. Nhưng lần này, đề thi sẽ là do Diên Vĩ ra. Về việc này thì tôi có thể yên tâm. Vĩ đã nháy mắt tôi trước, như là một biểu hiện rằng tôi có thể hoàn toàn đặt lòng tin tưởng vào cậu.
Vĩ dẫn chúng tôi đến sau trường. Không ai biết Vĩ định đi đâu, chỉ tò tò đi theo. Đến một ngôi nhà cũ bằng gỗ đã bỏ hoang, nhìn tồi tàn và gần như sắp đổ, Vĩ mới dừng lại, giới thiệu.
– Đây! Đây chính là đề thi của vòng thi thứ hai!
Tất cả chúng tôi đều tròn mắt, há hốc miệng
– Căn nhà này chính là đề thi?
– Đúng vậy!
Cậu vừa nói vừa bình thản tiến đến gần cánh cửa, mở toang nó ra, sau đó tiếp tục nói
– Đây là căn nhà rỗng, bên trong không có gì cả. Cửa sổ cũng bị đóng đinh dính chặt lại, lối ra duy nhất chính là cánh cửa này. Hai người sẽ cùng bị nhốt trong đó, nếu ai tìm được cách ra trước, người đó sẽ chiến thắng.
Giờ thì tôi đã hiểu dụng ý của Vĩ. Căn nhà bị bít kín, chỉ có một lối ra duy nhất bị khóa chặt. Cậu biết tôi là cao thủ mở khóa nên mới bày ra cách này đây mà. Hoàng Thiên Vũ! Lần này dù cậu có là thiên tài thì cũng phải chịu thua dưới tay Phương Tuyết Mai tôi mà thôi!
Vĩ nháy mắt cười với tôi rồi giải tán mọi người
– Cuộc thi sẽ diễn ra vào 8.00 tối nay. Được chứ?
Tôi tất nhiên không phản đối gì. Hoàng Thiên Vũ cũng không có ý kiến. Chúng tôi cùng trở về phòng. Nhưng chắc chắn, chiến thắng đã nằm trong tay tôi rồi!
8.00 PM
Nhà kho bị bỏ hoang bấy lâu của trường bỗng trở nên nhộn nhịp. Tôi đến từ sớm, nhưng Hoàng Thiên Vũ vẫn chưa xuất hiện. Ha Ha! Nhất định là vẫn chưa nghĩ được cách ra nên mới tới muộn. Tôi đắc ý đứng mỉm cười. Cảm thấy thách đấu với Hoàng Thiên Vũ hóa ra cũng chẳng phải là việc gì khó khăn. Trong lòng tôi bỗng có đôi chút thất vọng về cụm từ “thiên tài” hoa mĩ kia.
Đương lúc còn đang tự mãn, Hoàng Thiên Vũ từ phía sân trường mới đủng đỉnh xuất hiện, nét mặt không có vẻ gì lo lắng. Chỉ giữ nét lạnh lùng khó đoán.
Vĩ vui vẻ với nhiệm vụ quen thuộc của mình
– Được rồi! Cả hai người đều đã có mặt đầy đủ. Vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu!
Vừa dứt lời, cánh cửa gỗ được mở ra, tiếng kẹt kẹt của thanh gỗ làm tôi hơi rùng mình. Nhưng vẫn giữ phong độ, tôi ngẩng cao đầu, cùng Hoàng Thiên Vũ bước vào trong. Chúng tôi mới bước qua thì cánh cửa to lớn đã đóng chặt lại, làm tôi giật thót. Tiếng khóa cửa lách cách. Chờ cho tiếng động im lặng hẳn, tôi mới lần mò quanh căn nhà. Đúng là không có gì hết thật!
Toàn bộ căn phòng kín mít, bị bao trùm bởi bóng tối đen đặc. Tôi thấy hơi sợ sợ. Từ nhỏ tôi đã sợ bóng tối, lúc nào đi ngủ cũng bật đèn rồi chùm chăn kín đầu. Tôi lên tiếng bắt chuyện với Thiên Vũ để trấn an mình.
– Cậu đã nghĩ ra cách gì chưa?
Im ắng!
Tôi nuốt nước bọt đánh ực! Hix! Cậu ta bị ma ăn thịt rồi sao? Tôi lại hỏi
– Cậu sợ thua tôi chứ gì?
Không một tiếng động!
Hu Hu Tôi đang đứng đây nói chuyện một mình ư? Sợ quá, Hoàng Thiên Vũ! Cậu đây rồi chứ?
– Này! Này Hoàng Thiên Vũ!
Tôi lò dò bước về phía trước, bất thần dẫm phải vật gì mềm mềm. Tôi sợ quá, hét toáng lên
– ÁAA! …M…M.a..
– Chân!
Hoàng Thiên Vũ bực dọc lên tiếng. Là chân cậu ta! Hú hồn! Tôi đưa tay vuốt vuốt, trấn an trái tim bé nhỏ tội nghiệp của mình. Vừa thầm mắng Thiên Vũ không lên tiếng làm tôi một phen hoảng sợ. Thôi thì thây kệ cậu ta, tôi tốt nhất nên mở khóa rồi ra khỏi đây. Ở lại chỗ này thật chẳng vui chút nào.
Tôi