
Dazai Osamu, Đồi gió hú của Emily Bronte, còn có Khung cửa hẹp của Gide nữa. Toàn là sách khó tìm. A! Có Đường sắt Ngân Hà của Miyazawa Kenji nữa này!~
Tuy không thích đọc sách, nhưng Kim Ngưu cũng biết những quyển sách này thuộc vào dạng sách hiếm, vì xuất bản rất ít, giờ có tìm lòi con mắt cũng chưa chắc tìm được. Mà sao cô lại biết chúng hiếm nhỉ.
“Thất lạc cõi người này, Đồi gió hú này, Khung cửa hẹp này, còn phải kể đến cả Đường sắt Ngân Hà nữa. Tớ đang tìm mấy quyển đó về~ đây. Toàn là sách hiếm, thật chẳng dễ chút nào.”
Chợt, một giọng nói hơi lạnh lùng nhưng vẫn rất đáng yêu với vẻ phụng phịu hiện lên trong đầu Kim Ngưu. Hai vai cô bất giác run lên. Lẽ nào…?
– Thật ra thì tớ đã tìm ba quyển này cũng hơn một tuần rồi. Vì tái bản rất ít, nên việc tìm cũng chẳng dễ dàng gì. Vì vậy nên tớ mới phải nhờ người ta giữ lại giúp.
Kim Ngưu quay sang Thiên Yết, đôi mắt cô hơi run run. Không lẽ người mà Thiên Yết phải khó khăn tìm sách cho là…?
CHAP 30: CÓ TRẺ LẠC KÌA!!! LẠI CÒN LÀ TRẺ QUEN NỮA!!!
– Oaaaa!! Chị ơi! Chị!! Anh!! Anh chị đâu rồi!! Oaaaa!!
Chợt, một tiếng khóc to lọt vào tai của Kim Ngưu. Cô vội bỏ lại bốn quyển sách kia vào túi, hai mắt ngó quanh quẩn xung quanh rồi dừng lại tại một nơi trước một cửa hiệu bán thức ăn nhanh.
Đứng trước cửa hiệu bán thức ăn nhanh là một cô bé khoảng bốn, năm tuổi, mặc một chiếc đầm hồng đáng yêu, đang khóc thút thít. Dù có rất nhiều người đi đường, dù có rất nhiều người ngoảnh đầu lại nhìn cô bé nọ, nhưng không một ai trong số họ dừng lại giúp đỡ hay hỏi han cô bé. Có lẽ vì họ sợ rước phiền phức vào mình mà ai cũng chỉ nhìn cô bé tội nghiệp bằng đôi mắt thương hại rồi lại tiếp tục bước đi.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Kim Ngưu nhăn mặt đầy khó chịu. Cô quẳng cái túi qua cho Thiên Yết, rồi chạy đi mất. Trong khi cậu còn đang ngạc nhiên, thì Ngưu Ngưu đã đi đến chỗ đứa bé. Cậu xách túi, khuôn mặt bình thản bước lại theo.
Kim Ngưu quỳ một chân xuống đất cho bằng với tầm mắt của cô bé. Cô đưa tay đặt lên vai cô bé, rồi xoa nhẹ đầu đứa trẻ. Cô bé nọ dường như cảm thấy sự xuất hiện của một người nào đó, rụt rè đưa cánh tay đang che mặt xuống. Kim Ngưu nhìn đứa bé ấy, mỉm cười dịu dàng.
– Nín nào! Em lạc anh chị sao?
Cô bé không nói gì, chỉ vừa nấc vừa gật nhẹ đầu. Đôi mắt ngấn nước giương lên đầy sợ sệt nhìn Kim Ngưu.
– Em tên gì?
– Thuỳ… Dương.
– Vậy bé Thuỳ Dương, chị sẽ tìm anh chị cho em, được chứ?
– T-Thật… Thật không… ạ?
– Thật!
Kim Ngưu không ngần ngại mà gật đầu ngay. Có vẻ cái gật đầu dứt khoát và vẻ mặt đáng tin cậy của Kim Ngưu khiến cho cô bé Thuỳ Dương bớt sợ hãi hơn. Cô bé hết nhìn Ngưu Ngưu, lại nhìn sang chàng trai đứng sau cô.
Thiên Yết hơi ngạc nhiên khi cô bé nhìn mình. Cậu lúc đầu hơi bối rối không biết làm gì. Tại đó giờ có bao giờ Thiên Yết tiếp xúc với trẻ con đâu. Cậu sợ nhất là trẻ con khóc với con gái đấy. Vậy mà cô nhóc này còn hội đủ hai điều kiện trên nữa chứ!
Chợt, Thuỳ Dương đưa hai tay ra trước mặt Thiên Yết, mắt vẫn nhìn cậu đẫm nước.
– C-Cõng em… đi…!
Kim Ngưu suýt nữa thì bật cười. Cô ngoảnh mặt ra sau nhìn thử biểu hiện của Thiên Yết. Vẫn vậy, vẫn bình thản nhưng thực chất đang nuốt nước bọt liên tục.
Cậu thở dài một cái, rồi quỳ xuống, quay lưng lại phía Thuỳ Dương. Cô bé như bắt được vàng, lập tức chạy tới, nhảy bổ lên lưng Yết Ca.
Sau đó, Kim Ngưu với Thiên Yết bắt đầu đi tìm chị hai của cô bé. Ngưu Ngưu thì không ngừng la lớn, cố gắng để cho cô chị cậu anh bỏ bê em gái của mình kia nghe được. Còn Thiên Yết, cậu vẫn im lặng. Cũng may là Thuỳ Dương không quậy phá gì, vẫn ngoan ngoãn bám trên lưng cậu mà không nói tiếng nào.
– Thuỳ Dương, em ở đâu?!
– Nhóc, nhóc đâu rồi???
Đúng lúc đó, hai giọng nói, một nam một nữ lọt vào tai Kim Ngưu và Thiên Yết. Ngưu Ngưu lập tức quay lại, cố tìm nơi phát ra tiếng nói. Một cô gái và một chàng trai đứng cách đó một khoảng, dường như đã tìm thấy cô bé lập tức vui mừng chạy đến.
Thiên Yết biết điều ngồi xuống, để cho Thuỳ Dương rời khỏi lưng cậu. Lập tức, cô bé leo xuống, lon ton chạy đến chỗ cô gái và chàng trai mà sà vào lòng họ khóc nức nở.
– Chị Mã! Anh hai! Hai người xấu quá à!! Oaaa!
– Nín nào! Nín nào!
Thuỳ Dương đã tìm lại được người thân, Kim Ngưu thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà khoan!! Mã?? Trong đầu Ngưu Nhi với Yết Ca không hẹn mà cùng loé lên một ý nghĩ. Hình như hai cái người kia cũng đoán ra sự kì lạ. Cả bốn người cùng ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to, miệng cứ mấp máy không thốt lên được lời.
Đứng trước mặt Kim Ngưu với Thiên Yết là Nhân Mã và Bạch Dương. Cả hai đứa nó cũng ngạc nhiên không kém.
– Mày làm gì ở đây?
– Câu đó tao hỏi mới đúng! Tao tưởng mày đi mua đồ gì mà!
Bạch Dương với Thiên Yết vẫn giương mắt to mắt bé mà nhìn nhau như sinh vật lạ. Bằng cách nào mà cả hai bên lại gặp nhau thế này.
Sau một hồi hết nhìn bên này lại nhìn bên nọ, giọng nói ngây thơ của Thuỳ Dương vang lên, phá đi bầu không khí kinh ngạc của hai bên. Cô bé giật giật áo của Bạch Dương, tay chỉ về phía Kim Ngưu với Thiên Yết.
– Anh hai, hai anh chị này đã đưa em đi tìm anh hai