XtGem Forum catalog
Học sinh chuyển lớp

Học sinh chuyển lớp

Tác giả: Ôn thần

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327791

Bình chọn: 7.5.00/10/779 lượt.

nghĩ lại!!Tôi nhìn chị cười. Nụ cười thoải mái và trân trọng, không chút gì tránh nhé. Đơn giản là tôi đã hiểu chị hơn, và cũng rõ chị đã đang trân trọng tôi.-Vi thật lòng anh chỉ có, một chuyền tình xa xôi quá,nào hãy hứa đi em sẽ không hững hờ.Vâng, em sẽ trân trọng không hững hờ với người nào trân trọng mình. Vì tình cảm là thứ từ con tim, không ai cấm cản, không ai ép buộc. Nó là sợi dây gắn kết con người. Dung, chờ T nhé, tình cảm thật lòng này sẽ tự đến tự thể hiện , nó không cần đôi ba câu chữ kia nữa. Chắc Dung hiểu, đúng không?Sợi dây liên kết ấy mấy ngày qua đã rõ ràng. Có lẽ chúng ta đã quan tâm nhau nhiều hơn, đã có bước tiến dài hơn, nhưng đó chưa phải là lúc để nói ra những câu như vậy. Cứ như bình thường, trái tim tự hiểu rõ, đó mới là điều cần thiết trong tình cảm.Tình cảm, đôi khi là thứ gì đó, im ắng , thầm lặng. Nhưng bạn không bao giờ sống thiếu nó một giây , một phút. Chỉ cần cái sợi dây liên kết kia còn, thì đối phương sẽ hiểu chân tình của bạn. Đơn giản thế thôi T ạ. Mày đã lớn hơn một chút rồi đó.Đọc tiếp Học sinh chuyển lớp – chương 50 CHAP 50: THANH NIÊN ƯU TÚNhững ca từ của ca khúc “Chuyện một chàng cô đơn” vẫn cứ vang lên. Tôi và chị vẫn ngồi đó gần như dựa lưng vào nhau. Thoái mái và nhẹ nhàng, hai chúng tôi hoàn toàn phiêu vào lời ca khúc. Cái sợi dây liên kết ấy càng mãnh liệt hơn.Những ngón tay chị khẽ chạm vào ngón tay tôi, tôi không quay lại, chỉ cố để mà cảm nhận chị sẽ làm cái gì tiếp theo.Lòng bàn tay tôi hình như có một vật được tay chị đặt vào. Tôi nắm tay lại, vật đó nằm gọn trong tay tôi. Không tò mò, tôi để nó lên túi áo trước ngực. Rồi thản nhiên hoàn tất ca khúc mà tôi với chị đang song ca.Chị nhìn tôi và ngân dài lời cuối bài hát, nhẹ nhàng chị đứng dậy chào lớp tôi ra về, để mặc cho những thằng con trai ngẩn ngơ nhìn theo, những đứa con gái quý chị ra sức níu kéo ở lại.Tôi gật đầu chào chị, cái gật đầu cảm ơn. Tình bạn của chúng tôi đã đứng vững trước nguy cơ đổ vỡ. Với tôi thật không có gì vui hơn nữa.Thằng Linh vẹo trở về đá đít tôi ra khỏi ghế khách mời. Nó bắt đầu tru lên cái ca khúc Vùng trời bình yên. Tôi nhìn nó cười nắc nẻ, Dung ở bên cũng đang hát phụ họa nó. Nhìn nàng, tôi mường tượng ra sợi dây liên kết của tôi với nàng. Sợi dây tin tưởng và chân thành ấy đang bắt đầu kết nối đến đối phương.Nàng quay lại nhìn tôi, hai mắt nhắm tịt lại, nở nụ cười tươi tắn, cái sống mũi cao làm cho khuôn mặt trở nên đáng yêu hơn bao giờ hết.Nàng kéo tay tôi ngồi xuống, rồi vu vơ đưa cá ngả nghiêng cái đầu hòa cùng điệu nhạc. Đôi khi mái tóc ngang vai khẽ lướt qua tôi. Mùi hương ngọt ngào, nồng nhưng hoàn toàn khiến người ta say đắm.Kiên cận cốc đầu tôi, chỉ chỉ nàng, tôi nhún vai làm ra bộ sợ sệt. Nó cười đểu tôi rồi quay qua nói nhỏ với Trang. Hai đứa nó từ từ rút ra khỏi đám đông một cách lặng lẽ. rồi đi về phía ghế đá sân trường.Tôi học theo ngay thằng quân sư của tôi, lấy cái tay khều nhẹ lên vai nàng:-Í, ò , e…-Gì, cháy hả?-Hơn cả cháy, đi dập lửa không?Nàng đứng dậy đi theo tôi, tiến vào trong trại, gì chứ nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.Tôi và nàng ngồi xuống , dựa vai vào nhau.-Đi họp có gì không?-Không, chỉ là đốt lửa trại, phân công coi trại, rồi trò chơi tập thể thôi.-Chỉ có thế thôi mà bắt đi lên đi xuống hoài.-Hì hì, công việc mà!Dung ngồi vu vơ khẽ hát cho tôi nghe, ca khúc này không phải của Quang Dũng:-Nắng tắt trăng vừa lên cuối đường…….Bài gì ? Tôi hoàn toàn không nhớ ra cái tên lúc ấy. Tôi cựa quậy người, hỏi nàng:-Bài gì vậy? Nghe rồi quên tên mất tiêu.-Ngốc!-Ngốc gì, đôi lúc quên thôi chớ bộ.Nàng nhìn tôi cười,nụ cười tinh nghịch hòa tan dưới ánh đèn vàng. Tôi mơ màng nhìn ra bầu trời đêm, cười, chỉ thế này thôi là mãn nguyện rồi. Cần thiết phải nói ra để nó trở thành rào cản cho một tình cảm tự nhiên không.Nàng chợt tách khỏi vai tôi, người nghiêng sang bên kia, nhìn tôi vẻ dò xét:-Khai ra, khai ra mau?-Khai cái gì cơ?-Cái gì trong túi áo kia?Bỏ xừ, nãy tôi bỏ lên túi áo, tôi cũng chưa biết là cái gì hết, quên phi tang chứng cứ rồi.Tôi mở túi áo nhìn vào trong, một viên kẹo sô cô la đang nằm im . Nàng ghé đầu nhìn vào. Rồi lấy nó ra, nhìn nhìn.Sợ nàng hiểu nhầm là của tôi dự trữ, ăn mất tiêu, tôi lên tiếng trước:-Ý, không phải để ăn đâu, được tặng đó.Nàng lườm lườm nguýt nguýt nhìn tôi:-Ai tặng?– Chị Xuyến, chị hôm bữa đi ăn chè đó!-Còn gì nữa không?-Ờ, hết……..hết rồi!Nàng tiếp tục tăng độ sắc của ánh mắt lên, tôi luống cuống:-Còn, còn, Ngữ Yên cho cây kẹo mút.Nàng chìa tay ra, ý hỏi kẹo mút đâu. Lục đục đứng dậy, tôi thểu não lôi cây kẹo mút màu hồng ra đưa cho nàng. Nàng không nói gì, đứng dậy đi về phía cái balo của nàng.-Thôi, kẹo ơi chia tay mày nhé- Tôi thì thầm .Nhưng ngược với suy đoán của tôi, nàng lục cái ngăn ngoài một hồi, quay lại phía tôi, hai tay giấu giấu sau lưng. Đôi mắt vẫn sắc bén và hơi có phần sát khí.Hoảng loạn, lỡ đâu nàng cầm cái gì bốp vào đầu tôi là có thể, tôi bắt đầu hơi run run….Nàng khom xuống, chìa hai bàn tay ra. Là cái kẹo mút và viên Sô cô la. Nhưng ở giữa là viên kẹo bạc hà.Nàng nở nụ cười:-Giỡn chơi thô