Duck hunt
Học sinh chuyển lớp

Học sinh chuyển lớp

Tác giả: Ôn thần

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327693

Bình chọn: 8.5.00/10/769 lượt.

ra họ cũng là đội vô địch.Chúc mừng nhà tân vô địch,năm sau 10a11 sẽ là người tước áo của họ đầu tiên.Như nhận thấy điều gì đó,lớp tôi vỗ tay,lan sang các lớp khác.Thầy tôi nhìn lớp tôi,tự hào thể hiện rõ ra mặt.Cô bạn bên cạnh ,cũng nhìn tôi.Ánh mắt cũng tự hào không

kém với thầy chủ nhiệm,nhìn tôi rồi véo.Tôi nhăn nhó tính kí đầu cô nàng.-Đá mệt chết,không cổ vũ thì thôi,còn hành hạ nữa.-Ai biểu đá dở,thua chi.-Hix,ừ năm sau vậy.-Năm sau mà không vô địch liệu hồn nhé.-Cô nương lấy gì mà đe dọa đội banh thế?-Bí thư nè! Nhưng mà năm nay lớp mình hay lắm,vô địch trong Dung rồi đó.-Ừm,hì hì.Tôi với cô nàng lại cười,bỏ quên cả cái thất bại vừa xảy ra.Có một thứ còn đáng lưu tâm hơn.Hiện tại,và tương lai.Rồi cũng sẽ có lúc chúng ta sẽ đứng trên cái bục cao nhất đó thôi.Bỗng nhiên trong đám đông,một cậu học sinh khối 10 hét lớn:-10a11 xứng đáng hơn!Cả khối 10 đồng loạt vỗ tay hướng về lớp tôi.Vui sướng,bối rối,ngại ngùng.Chúng tôi nhìn nhau cười tươi.Lễ bế mạc kết thúc,thánh nữ của tôi bị thằng bí thư bên cạnh bắt cóc lên văn phòng đoàn phổ biến trò chơi tập thể.Tôi chơ vơ lẻ loi một mình,mấy thằng bạn tôi đã lạc đến phương trời nào rồi.Đang tính đi lại phía trại nhà,Ngữ Yên đã xuất hiện trước mặt tôi:-Có người hứa mà không giữ lời nè.-Ừ,ừ…….xin lỗi nhé,cái áo……ừ…..-Tôi bối rối gãi đầu.-Ngốc quá là ngốc.-Ừ,ngốc mới thua….-Không,không phải thua mới ngốc…-Chứ sao….Ngữ Yên nhẹ nhàng tiến lại gần tôi,xòe ra cái kẹo mút,màu hồng,cái màu mà cô nàng thích nhất.-Hì hì,có ai bắt năm nay đâu,năm sau Yên mặc cũng được mà.-Ừ nhỉ,hì hì.-Thế mới nói là ngốc đó.Tôi cười tươi nhìn cô nàng,rồi lại mẩn mê nhìn cây kẹo mút trong bàn tay.Năm sau nhé kẹo mút,tao cho mày đeo huy chương.-Yên về lớp nhé,có gì tí qua rủ T chơi trò chơi.Chẳng kịp chờ tôi trả lời có hay là không, cô nàng đã quay lưng đi mất.Tôi sực nhớ ra cái kế hoạch công khai .Híc,quên mất tiêu rồi. Đáng lẽ phải tập trung cho Dung chứ. Đúng là sức hút của vẻ hiền dịu có khác.Tôi lắc đầu rồi ôm khư khư cái kẹo mút trong hai bàn tay đi về phía trại. Gì chứ lỡ thằng nào nhìn thấy, canh me tôi bỏ đi đâu đó bóc ra ăn nữa thì đúng khốn nạn luôn. Ngó quanh ngó quất, không có ai,tôi thở phào,mở cái balo, nhẹ nhẹ đặt cái kẹo vào phía trong như sợ làm nó đau vậy.-T, ra ăn liên hoan, chiều có sức còn chơi trò chơi,lẹ lên-Thằng Hưởng đù trời đánh xuất hiện sau lưng tôi.– Ừ ừ,đây đây,ngay và luôn nè.-Đem ít bánh kẹo ra nha,lẹ lên.Ôm theo đống bánh kẹo,cái balo vơi đi một nửa ,tôi đi về phía sau trại.Chưa kịp thảy xuống đã bị giật hết,đến khi trong tay chỉ còn có mỗi gói snack.Chúng bạn để mặc tôi,đang vây quanh thằng Bình Boong nghe nó đàn Guitar.Tuy có vẻ là thua thầy tôi về trình độ nhưng nghe du dương lắm.-Giờ chúng ta hát một vòng trái đất nhé.-Từ từ,phải có giới thiệu chứ,T,giới thiệu đi mày.Tôi trịnh trọng vớ chai nước suối, lầm rầm:-Đố quý vị,trên thế gian khoảng cách nào là xa nhất.-Đại dương này đến đại dương kia-Hội bạn ùa vào ủng hộ.-Trật lất!-Ngọn núi này đến ngọn núi kia hay đại dương này đến đại dương kia.-Không,là khoảng cách của một vòng trái đất,như Kiên và Trang nhà ta đây.Bỏ mặc hai đứa bạn mặt đỏ au,tôi tiếp lời:-Vâng,đó là khoảng cách của một vòng trái đất.Mấy lớp khác tò mò nhìn lớp tôi,một số bạn còn vu vơ cầm đèn chạy trước ô tô:-Trái đất cứ lặng lẽ quay,đôi ta cứ lặng lẽ yêu…Tôi im lặng,cho mấy đứa phá hoại tiết mục im lặng hết:-Vâng giờ là ca khúc một vòng trái đất xin được phép bắt đầu.-Trái đất này là của chúng mình,quả bóng xanh bay giữa trời xanh.-Anh em chiến hữu tôi bắt đầu rống.Tiếng cười vang khắp hội trại lớp 10.Tuổi học trò,hồn nhiên tinh nghịch,nhanh buồn cũng nhanh quên.Đọc tiếp Học sinh chuyển lớp – chương 46 CHAP 46: MÀN DẠO ĐẦU.Hát hò ,cười nói một hồi,mặt đứa nào đứa đấy nhăn nhó.Đói là cảm giác chung của tất cả mọi người.Thấy cơm trưa mang đến chả ai bảo ai,bỏ mặc thằng Bình tài tử đang ôm cay đàn,xông vào ngồi quanh chờ đợi.Linh vẹo và Dung luôn tay phân phát cơm cho từng người.Phong mập với mấy thằng háu đói đang hì hục ăn,thỉnh thoảng còn chọt đũa gắp lén của nhau.Phần tôi thì chờ khi nào Dung ngồi xuống bên cạnh mới bắt đầu .-Ăn nào,đói rồi còn gì?-Đói chứ,đá banh rồi hát hò,meo cả bụng.-Ăn đi ông tướng.Chỉ chờ có thế,tôi bắt đầu thể hiện cái công suất máy nghiền thức ăn của mình.Khỏi phải nói là hội anh em chiến hữu ghen tức thế nào với tôi và Kiên Cận khi được hai nàng ngồi bên cạnh nhường đồ ăn cho.Hai thằng lắc đầu nhìn nhau cười hề hề:”người cùng sướng” với “đám cùng khổ”,đây là sự khác biệt.Cơm nước no say,an hem chúng tôi vác cái bụng no chềnh ềnh tót xuống căn-tin uống nước.-Sao mày hôi quá vậy T-Thằng mập khịt mũi nhăn nhó.-Đá banh không hôi sao mày.-Ừ,mày dự bị không được đá thì sao hôi.Anh em tôi nháy mắt nhìn nhau,ùa vào ôm thằng mập cọ xát.Khỏi phải nói,nó vứt cả ly nước tung tóe,ướt hết cả đám.Mấy thằng tôi nhìn nó cười hề hề:-Có bạn cùng chia.Đang mải vi vu nghe nhạc một bên tai,Kiên cận khều tôi:-Luyện chưa?-Luyện gì?-Ba từ đó đó.-Từ gì?Chán nản với thằng bạn đần thối,Kiên cận đập bộp cái ly nhựa xuống bàn:-Cái từ “tớ