Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Học sinh chuyển lớp

Học sinh chuyển lớp

Tác giả: Ôn thần

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327292

Bình chọn: 8.00/10/729 lượt.

ạn, như thay lời muốn nói cho tất cả. Cả lớp tôi bỗng chợt im lặng, lẳng tai nghe giai điệu vang lên. Và rồi không khí chùng xuống, chỉ còn những ánh mắt nhìn nhau, ngân ngấn nước mắt.Khẽ mấp máy môi khi bản nhạc kết thúc, lần này là một bài thuần Việt:-Giờ chia tay đã đến rồi bạn ơi, mới đây thôi ta còn với nhau……!Chẳng hiểu tôi đào đâu ra cái can đảm ấy, và rồi những người bên cạnh nghe tiếng hát của tôi và hát theo, cuối cùng cả lớp tôi hòa cùng giai điệu. Ừ, sắp chia tay rồi. Vẫn mãi là bạn nha những thành viên lớp tôi, cái nôi nôi dưỡng tâm hồn đẹp đẽ tuổi học trò của tôi, cái nôi nuôi tôi với những rung rinh đầu đời.Giờ giai điệu ấy chuyển qua bài hát nối vòng tay lớn. Cả lớp tôi đồng lòng, khóe mắt ngân ngân nước, sống mũi cay cay.Những xích mích, những lần cãi vã nay không có là gì khi tình bạn lên ngôi. Và tôi vẫn ngồi đó, như một người thầm lặng, ngắm nhìn những người bạn mặc đồng phục của tôi lần cuối. Mai chúng ta không phải đến trường, mai chúng ta không được ngồi cạnh nhau, mai chúng ta không phải trả bài, không kiểm tra. Và chúng ta đã cùng nhau kết thúc cấp 3. Cái kết ấy là chương mở cho một cuộc sống mới, những thay đổi mới, nhưng quan trọng, chúng ta mãi là bạn.Đọc tiếp Học sinh chuyển lớp – chương 81 CHAP 81: TÌNH BẠN HAY TÌNH YÊUKhẽ gật đầu và chào lại bà chị đang nở nụ cười tươi hơn cả nắng giữa trưa, vui vẻ băng qua đường, xém chút hôn vào xe tải. Thở phào nhẹ nhõm, và nở nụ cười, trước khi nó vụt tắt lúc giáp mặt Nguyệt và Nhân.-Đi đâu?-Ờ, đau chân đâu đá được đâu-Nguyệt nguýt dài lườm tôi!-Ờ thì………!Sau một hồi bị tra khảo, thêm chút hờn dỗi vu vơ, lẫn nịnh bợ, tôi thật thà khai sạch sành sanh sự việc vừa diễn ra. Nhân đen thì nhìn tôi với ánh mắt ” ăn lẻ, bỏ bạn một mình”, còn Nguyệt thì chỉ nhìn tôi tủm tỉm cười.Tôi tảng lờ kiếm cho mình một không gian khác. Một không gian chỉ chứa đầy ắp cái câu nói cuối cùng của chị Xuyến.-Xuyến về nha T!-Xuyến về nha T!-Xuyến về nha T!Không hiểu sao bấy lâu nay, bà chị ấy vẫn mở miệng một hai:-Em trai!-Em trai!Nay lại đưa tôi lên, nâng cao địa vị, cho tôi già trước tuổi để có thể xưng ngang tên với chị. Nhưng có lẽ với tôi đó là một điều gì đó khó khăn. Đơn giản thôi, từ lúc đầu tình cảm của tôi dành cho chị Xuyến vẫn như là một

người chị, dù đôi rằng từ Chị trong định nghĩa lúc này cũng có vài lần rung rinh, trước những nụ cười, trước khuôn mặt đẹp, trước cái cảnh tà áo dài trong nắng.-Vẫn gọi chị thôi!Tôi kết một câu cẩu thả, vì chiếc xe bus quen thuộc cũng vừa thắng trước cái trạm cách quán nước tôi ngồi có mấy mét.Leo lên xe, mở tung cửa sổ, cho gió lùa vào xóa rỗng đi trí óc. Có lẽ đó là cách hay nhất lúc này.Việc học hè của tôi trôi qua trong êm đềm, của những trận đá banh sáng thứ năm, những buổi Derby xóm vào hàng chiều bên cái sân cạnh hồ, và vẫn hạnh phúc với Dung. Cô thiên thần bé nhỏ của tôi. Đám anh em chiến hữu của tôi vẫn như vậy, đứa độc thân thì vẫn độc thân, đứa giống tôi như thằng Kiên thì cũng như cũ vẫn tình cảm với Trang lắm. Chỉ có thằng Hà, Mr Xin Lỗi của bé Uyên , tiểu sư muội của tôi là có khác. Chắc nó là ngoại lệ.-Sao, giờ muốn tán tiểu sư muội tao hả?-Mày hỏi ngu thế? Tao nói ra rồi còn gì.Thằng Hà sửng cồ với cái giả ngu của tôi, muốn dập tắt ngay cái trò thiếu ý thức, đồng thời ngó ngang canh me xem có đứa nào biết không.-Gọi tao tiếng sư huynh!-Sư, sư cái búa chứ sư, lẹ đi!Tôi hắng giọng, uống ngụm nước ngọt thằng bạn mời, thoang thoảng mùi hương trầm, ” của chùa ” mà. Bắt đầu kể các thông tin tôi biết được cho cu cậu nghe. Bình thường thì tính nó ồn ào chẳng khác bao nhiêu với tôi, vậy mà giờ im lặng lắng nghe, lâu lâu gật gù.-Thế thôi hả?-Chứ mày đòi gì hơn nữa!-Tưởng mày biết nhiều lắm.Tôi nổi sùng với thằng bạn, tôi mới gặp thì làm sao biết cái thể loại sư muội tôi thích như là : màu sắc, món ăn, phim ảnh, âm nhạc…..cho thằng bạn tôi biết chứ.-Vậy thôi, sau này tao biết gì thì tao giấu, đừng năn nỉ tao.-Ấy, ấy, từ từ, uống nước,uống nước.Nó lại trầm ngâm, chắc đang lên kế hoạch cưa bé Uyên. Để mặc tôi tha hồ kêu snack ra nhâm nhi.Có lẽ bé Uyên cũng có tình cảm với thằng Hà, bởi lẽ thỉnh thoảng khi tôi ” chơi chiêu” kể về thằng Hà trước mặt là cô bé nghe một cách chăm chú. Thỉnh thoảng có hỏi thêm một cách tế nhị. Chứ nghe về mấy thằng chiến hữu khác thì hững hờ lắm, cứ sốt ruột hỏi về Mr-Xin Lỗi thôi. Chắc có lẽ tôi sắp trở thành ông mai rồi.Thằng đệ tử chính thức của tôi, trong tháng tám ấy cũng trở thân thiết với nhóm tôi hơn, và nhất là tôi. Tuy không đùng một cái thành thành viên của hội , nhưng cũng dần dần từng bước từng bước một. Đúng là không đánh nhau thì không trở thành bạn.-Hồi đó mày đánh tao đau quá!-Đánh không đau thì đánh làm gì!Nó khẽ cười, vẻ mặt điềm tĩnh chắc là đang nhớ về buổi sinh nhật đầy kỷ niệm. Tranh thủ cơ hội, tôi hỏi tình cảm của nó với Ngữ Yên tới đâu.-Sao rồi, đổ chưa?-Gì đổ!-Cây hồng hàng xóm!Vừa nói tôi vừa hếch cằm về phía bảng tên a10. Hiểu ý nó thở dài:-Bạn thôi!-Xạo mày, thấy thân thiết lắm mà!-Không tin thì thôi!Nó nói xong bỏ tôi lại giữa cái ban công trống trơn, cu cậu đ