
a tiếng trống ra về ngày xưa nó vẫn thích nhưng bây giờ thì chẳng còn nữa. Thích, thích con Lucky nhà họ! Cái toilet nhà trường không phải là kinh khủng, nó nhẹ hơn mức đó, có lẽ là lâu lắm rồi không… chùi rửa!!! Huh??? WHAT PROBLEM? Nó chạy vào căn tin mua khẩu trang, xoắn tay áo lên bắt đầu phần việc… được phân công dưới sự giám sát vô cùng thoải mái của… thầy giám thị đầu hói. Biết vậy trốn về luôn cho rồi, nhưng người ta thường nói: Chạy trời không khỏi nắng! Nên nó đành ngoan ngoãn làm theo!
Làm được 1 lúc thì nó nghĩ: Đội nón che ô thì sẽ không nắng! Thế là nó quyết định… vượt ngục. Chẳng lẽ nó lại xui xẻo đến độ bị bắt lại sao? Nó đưa tay lên đầu suy nghĩ 1 chút. À há, nãy giờ vẫn chưa thấy cái tên hách dịch ban sáng đâu cả. Nhân lúc này mới được.
– Thầy ơi I I I I I I, cái bạn hồi sáng em dắt xe đi sửa giùm vẫn chưa thấy xuống. Làm 1 mình buồn quá thầy ạ! Dù sao em và bạn ấy cũng rất thân nhau!- Nó trưng bộ mặt rưng rưng tội nghiệp của 1 con cún con ra,
ông thầy thấy đúng, phạt 2 mà giờ chỉ có 1, hơn nữa là con gái, tội nghiệp nó quá!
– Em ở đây làm tiếp tục đi, thầy đi kiếm em ấy!
YEAH, 1 con cừu thơ ngây đã mắc bẫy, bổn cô nương xin lỗi cô hồn nhé!
Không quan tâm cho mình thì quan tâm cho ai nữa đây!!! Nhìn dáng ông thầy khuất xa, nó nhanh chóng 3 chân 4 cẳng xách chiếc cặp quăng qua tường rồi leo ra. Thế là thoát. Nó vừa phóng qua hàng rào thì thấy chân mình đạp lên cái gì đó mềm mềm thì phải. Nó nhìn xuống. Sặc, nó đang dẫm lên 1 tên con trai. Hắn ngước mặt lên:
– Muốn đứng trên mình tôi để tôi nhẹp ruột sao????- Tên đó ngước mặt lên.
Nó phóng xuống nhìn mặt tên đó. Ồ, quen quen, để coi gặp ở đâu rồi nhỉ? Tích tắc, tích tắc, tích tắc. AHHHHHHHHHHH!!! Là tên cô hồn. Nó trợn mắt lại:
– Ai bảo lại nằm trên đường đi thế kia???
– Ai bảo cô leo tường thế???- Trung vò đầu.
– Ờ, tôi bảo đấy, có ngu mới ở lại đó. Mà anh cũng cừ nhỉ, nằm ngay vách tường ngoài nhà vệ sinh! Quả thật rất dũng cảm!
– Cô nhìn xem, cách gần cả Km thế mà bảo gần sao???
Cái tên này cái gì cũng nói được, nó xách cặp đi chẳng buồn cãi nữa.
– Trương Yến Chi, Đỗ Nhất Trung!!! 2 em gan lắm, dám làm trái lệnh tôi hả?
Nó quay lại nhìn nơi phát ra âm thanh, mặt méo xệch. Nó chạy như bay, hắn cũng vứt 1 câu chết tiệt rồi đứng dậy nắm tay nó chạy đi. Làm gì thế? Nắm tay nó sao? Lợi dụng! Nó giằng tay ra. Hắn vẫn chẳng quan tâm
chạy về trước. Cả 2 cùng chạy cho đến khi bóng của thầy giám thị đầu hói còn hình hạt cát. Nó và hắn đứng lại thở dốc.
– Đồ dê xồm, đồ chết bầm, dám nắm tay tôi nè!- Vừa nói, nó vừa vện vài cái vào lưng hắn. Hắn quay sang quát:
– Tôi giúp cô chạy nhanh hơn thế mà vong ơn!
– Nhanh, nhanh cái con Lucky nhà họ, chạy 1 mình chẳng phải khỏe hơn sao?
Hắn chẳng thèm trả lời nữa, bước đi.
– Anh Trung, sao tự nhiên ra đây vậy? Làm em tìm muốn chết hà!- Tuyết chu môi.
Hắn rợn cả người. Con nhỏ này là con của bạn mẹ hắn. Nó cứ đeo hắn như sam. Hình mẫu của hắn phải là hot girl, có cá tính, nhỏ này thì điệu chảy nước mắt ấy. Hắn quay lại, mặt lạnh lùng. Nhỏ này làm hắn thật sự bực bội, đã bao lần cắt đuôi mà không được. Cần có biện pháp mạnh hơn.Nó đang đi về phía trước, thuận tay, hắn ôm nó vào lòng:
– Tôi có bạn gái rồi, đừng có theo nữa!
Hả? Hắn nói gì cơ? Bạn… bạn… gái!!! Cái tên biến thái háo sắc này… Nó định đẩy hắn ra thì hắn nói nhỏ vào tai:
– Tôi sẽ trả tiền, yên 1 lúc đi.
Tiền!!! Mắt nhỏ sáng quắt lên, đứng im như phổng. Minh Tuyết trợn mắt nhìn nó. Trời ơi, con nhỏ cá biệt lớp nó cơ mà! Nhỏ nũng nịu:
– Anh nói dối, nhỏ này chẳng bằng em!
– Bằng hay không tự tôi biết!- Hắn đanh giọng.
Nãy giờ đứng yên bị nhỏ kia phỉ nhổ, nó nóng máu, xoắn tay áo lên ra trước mặt nhỏ Tuyết:
– Muốn gì hả? Hắn là bạn tari tôi đấy! Có chuyện gì không? Mặt dày 1 tấn phấn như cô là đẹp à? Nhìn này, da mặt tôi mịn màng từ bé đấy, hơn nữa còn rất mỏng. Đâu có dày như cô, đuổi chẳng đi!
– Cô…- Nhỏ Tuyết tức nghẹn họng, chẳng nói thành lời.
– Sao? Chưa nghe rõ hả? Đi đi chứ!- Nó trợn mắt.
Nhó Tuyết lùi về sau, méo mặt. Giọng rưng rức:
– Anh nhớ đó, em sẽ nói với mẹ!
Hắn nhún vai, đồ con nít. Ba với chả mẹ mà đòi yêu đương. Nhỏ Tuyết đi rồi nó đứng trước mặt hắn. Xòe tay ra:
– Huê hồng, nà ná nà. Lúc nãy nói sao nà?
Hắn nhìn nó nhếch mép. Hạng người gì đây? Ham tiền đến mức đó sao?
– Tiền quan trọng vậy sao?
– Đương nhiên rồi. Mẹ tôi phải vất vả lắm mới đan giỏ tre bán hàng ngày, ba tôi lại là hải quân, ba thường gửi tiền về nhà nhưng rất ít.
Tôi phải đi làm thêm để có tiền nè. Không có tiền thì tôi không sống được tới ngày này đâu!
Hắn quan sát từ trên xuống dưới, nó có phần bé nhỏ, nhìn cũng tạm được. Mắt to, mũi cao,da trắng nhưng có cái cá biệt. Về cái này giống hắn. Hơn nữa nhỏ rất cần tiền thì phải. Muốn cắt đuôi tận gốc nhỏ Tuyết thì cần rất lâu. Chi bằng…
– Cô giả làm người yêu của tôi để tôi cắt đuôi Minh Tuyết. 1 tháng tôi sẽ đưa cô 10 triệu.
10 triệu?