
n vào đây. Giờ chẳng lẽ chạy trốn tiếp tục. Thật là tù tội.
– Nói chuyện 1 chút!
– Ừ!
Tôi đi theo Thiên lên sân thượng của trường, sở thích này của Thiên vẫn không bỏ. Tôi cảm thấy nhớ… lúc trước da diết. Gió mạnh làm tóc Thiên tung bay, có phần mộng mị. Tôi cảm thấy Thiên có phần gầy hơn trước. Thiên nhìn tôi:
– You thích Tuấn!
– Không.- Tôi lắc đầu.
– Có.- Thiên đưa đôi mắt xanh xoáy vào mắt tôi, tôi vẫn nhìn Thiên không hề trốn chạy.
– Đó là 1 tháng trước.
– Bây giờ… vẫn còn.- Thiên thở hắt.
– Không…- Tôi chỉ lắc đầu nhè nhẹ.
– Vậy tại sao lại khóc?
– Mình… Không biết.
Thiên gật đầu. Tôi cảm thấy dễ thở hơn đôi chút. Đúng là tôi vẫn còn tình cảm với hắn.
– Mình có cơ hội không?
– Mình không xứng, tốt nhất chúng ta nên là bạn.
Thiên cười tươi như ánh mặt trời rọi vào người tôi.
– Ừ, mình muốn nghe chính miệng bạn nói. Mình sẽ từ bỏ.
Tôi thấy có lỗi với Thiên quá, vì tôi, Thiên đã tốn công tìm, đổi lại, cậu nhận được lời từ chối. Tôi thấy sóng mũi cay cay, hôm nay thật… buồn. Thiên đi xuống sân thượng, tôi níu tay cậu lại:
– Mình xin lỗi!
Thiên chỉ nhìn tôi rồi cười, tôi yên tâm đôi chút. Tốt nhất cái gì không đáng thuộc về mình thì hãy thả nó ra. Giống như tình cảm của Thiên, tôi không thể nhận. Tôi đứng trên sân thượng lộng gió, bật khóc lần nữa. Hữu Thiên, xin lỗi!
Tôi vào lớp, đang đi thì được cái ngáng chân. Là Thu, nhỏ hot girl đỏng đảnh lớp tôi, từ lúc tôi chuyển vào đến giờ thì cô ta luôn kiếm chuyện với tôi. Tôi đang buồn nên giở thẳng chân đạp mạnh vào chân cô ta 1 cái. Thu rên khẽ 1 tiếng. Tôi nhếch mép rồi về chỗ. Cô giáo lớp tôi bước lên:
– Hôm nay, lớp chúng ta có 2 bạn chuyển vào là Thiên và Tuấn. Chắc hẳn các em cũng biết về 2 người bạn này rồi nhỉ?
Cô vừa dứt câu thì tụi con gái rú lên hò reo. Tôi nhìn Kiệt, cậu ta đang chống cằm trên bàn mặt buồn rười rượi, bị soán ngôi rồi Kiệt à! Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, miệng nói:
– Tôi là Đỗ Thanh Tuấn, sẽ học lớp các bạn. À, Trang này, anh Nam lớp trên đấy!
Tôi khinh khỉnh nhếch mép. Gì vậy? Đang nói về hoàng tử sao? Đáng tiếc, hắn như xát muối vào tim tôi, tôi chỉ xem Nam là anh trai thôi. Như thấy vậy quay sang:
– Tớ cứ tưởng cả 3 luốn ấy chớ! Khối 11 sướng rơn cả rồi nhưng lớp mình vẫn may mắn nhất. Cậu quen Tuấn sao?
– Ừ.- Tôi trả lời cọc lốc.
Thiên lúc này bước lên:
– Tôi là Đinh Hữu Thiên!
Chiếc bút trên tay Như rơi xuống đất, mắt nhỏ mở to. Tôi cho rằng nhỏ đã trúng tiếng sét ái tình. Là Thiên, tôi cũng yên tâm. Như ngồi ngẩn ngơ ngắm nhìn Thiên. Cô giáo cho 2 người ấy chọn chỗ, hắn đi thẳng đến chỗ Như rồi quăng cặp lên bàn:
– Phiền bạn chuyển chỗ!
– Bàn kia còn trống, nhất thiết là bàn này?- Tôi liếc hắn.
– Tôi thích!
Như lẳng lặng rời đi. Tôi níu tay nhỏ lại nhưng nhỏ lắc đầu, nhỏ đang sợ hắn. Tôi cũng im lặng chẳng buồn lên tiếng cãi vã. Nhỏ Thu hot girl xoay xuống nhìn tôi, tôi chỉ liếc lại. Nhìn gì? Tôi móc mắt bây giờ. Thiên ngồi kế tôi bàn bên kia, chỉ còn bàn của Thiên trống nên Như ngồi vào mặt đỏ ửng. Tôi chắc rằng nhỏ đang sướng rơn trong mình. Còn tôi, hắn nói nhỏ:
– Đừng hòng trốn tôi lần nữa!
Chương 35: Đắng lòng.
Cả tiết học, hắn quan sát nhỏ. Đã quá lâu hắn chẳng nhìn thấy nhỏ. Da nhỏ trắng nhợt ốm yếu nhìn cứ như trong suốt. Hắn đã ôm nhỏ sau những ngày xa cách, nhỏ lại tặng hắn 1 cái tát. Hắn đã nghe cuộc nói chuyện giữa Thiên và nhỏ nên hắn xí xóa tất cả. Là lỗi của hắn đã để nhỏ rời xa.
Càng nhìn thì càng thấy nhiều thay đổi. Nhỏ cộc cằn hơn và đã cắt tóc ngắn, quan trọng là còn highlight. Nhìn nhỏ cũng đẹp hơn xưa nhiều, đúng là xa 1 cái gì đó sẽ biết trân trọng hơn! Suốt buổi học nhỏ chẳng thèm liếc mắt đến hắn, hắn chỉ nhận được những cái quan sát rẻ mạc của tụi con gái trong lớp. Ôi thật là tức muốn điên lên.
Ra chơi, hắn đi sau lưng nhỏ rồi vượt lên:
– Vào căn tin đi!
– Tại sao tôi phải đi với anh?- Nhỏ nghênh mặt.
Nãy giờ hắn đã chịu đủ sự im lặng từ nhỏ, giờ thì được cái nghênh, quá đáng. Hắn nhấc bỗng nhỏ lên rồi đi vào căn tin mặc kệ nhỏ la hét bảo bỏ xuống đánh thùm thùm vào vai hắn. Hắn đi được 5 bước thì gặp Nam, anh đang bị vây lấy bởi 1 vòng fan nữ. Có lẽ anh không dùng biện pháp mạnh như hắn.
Nam xô tụi con gái đang õng ẹo mè nheo ra khỏi người chạy đến cạnh hắn:
– Này!
– Gì cơ?- Hắn hếch mắt.
Miệng nhỏ vẫn la oai oái là buông ra.
– Em thả Trang xuống đi!- Nam nhíu mày.
– Được thôi!- Hắn buông tay ra.
Nhỏ đã quen với kiểu đáp đất này nên thủ sẵn thế đứng vững. Nam xoay sang nhỏ rồi mỉm cười:
– Lâu quá không gặp!
– Ừ, chào anh.- Nhỏ cũng cười lại.
Hắn tức đỏ mặt, sao với hắn nhỏ chỉ nói những lời cay nghiệt còn với Nam thì khác. Hắn hỏi:
– Anh định đi vào căn tin sao?
– Ừ, vào chung nhé!- Anh nói nhỏ.
Nhỏ lắc đầu, còn tâm trí gì mà ăn với chả uống, thiệt là… Hắn lúc