
i là Bom – Hoàng tử Online của mình hay không nữa. Càng lúc càng xa, càng lúc càng lạ, cứ như một cậu nhóc nào đó từ trên trời rớt xuống rồi nhận mình là Bom. Nhưng rồi nó lại tự an ủi mình, là rằng, qua cách nói chuyện thì ta không thể hiểu hết bản chất của một con người. Nó và Bom dù có quen nhau khá lâu trên mạng trước khi gặp trực tiếp ngoài đời nhưng nói cách gì đi chăng nữa thì vẫn chỉ là tiếp xúc bằng ngôn ngữ, không phải bằng đôi mắt nên chẳng thể hiểu hết được nhau. Bom đang đứng trước mặt nó bây giờ là một cậu nhóc lém lỉnh, ham chơi, đào hoa, thích quậy phá và khá ích kỷ. Và vấn đề làm nó đau đầu chính là Phạm Long đang có ý định cưa cẩm nhỏ Liên – cô bạn thân nhất trần đời của nó.
– Nè! Mày đừng có dại mà nhận lời Bom đó! Cậu ấy không phải đứa chung tình đâu!
– Ôi dồi! Mày cứ lo xa! Thích nhau thì cứ đồng ý đi đã, nếu sau này cảm thấy không hợp thì bye bye! – Liên tỉnh rụi đáp trả.
– Ơ! Mày đang nói nhảm hả? Chuyện tình cảm mà mày làm giống trò chơi thế!
– Tại mày quan trọng hóa vấn đề thôi! Mày không thấy trường mình tùm lum cặp đó à? Tao cũng đang chán đời lắm đây, muốn thay đổi cuộc sống cho nó bớt suy nghĩ.
Nó lắc đầu ngán ngẩm trước cái suy nghĩ lạc quan quá đáng của nhỏ bạn. Nhưng nó cũng thông cảm với Liên. Thời gian này cô nhóc không được thoải mái về tinh thần….
…………………………………….
Hôm nay có tiết kiểm tra Văn. Cả đêm hôm qua nó học đến quầng mắt vì sợ phải mất danh hiệu học sinh giỏi vì môn học ướt át này ( đó là nhận xét của nó về môn văn – ướt át và…lênh láng! +_+). Dù là con gái nhưng như đã trình bày, nó không đội trời chung với mấy môn khoa học xã hội. Cứ nhắc đến việc học thuộc, gạo bài là đã khiến nó choáng váng và mất tinh thần. Như bây giờ, khi cầm tờ đề trên tay, mắt nó đã sụp xuống đầy đau khổ.
– Này! Đừng có xỉu đấy nhé! Ảnh hưởng đến việc làm bài của tôi! – Minh vừa viết họ tên lên tờ đề vừa nói nhỏ đủ để mình nó nghe.
– Mặc xác tôi! Cậu cứ lo cho cái bài văn quý hóa của mình đi!
– Cảm ơn vì đã nhắc nhở!
Và chúng nó lại cãi nhau. Không có thời điểm nào mà hai nhân vật của chúng ta đối xử với nhau bằng tình thương mến thương, lúc nào cũng chỉ có cãi vả và đấu khẩu. Ngay cả khi kiểm tra cũng thế. Như bây giờ, nó đang ngồi và lăm le phóng tia nhìn như lưỡi dao sang phía Phạm Minh. Trong đầu đã chưa nghĩ ra được ý để làm bài mà cậu nhóc cứ xỏ ngang xiên dọc khiến bộ óc nó càng trống rỗng mịt mờ. Mọi ATP bây giờ được dồn cho công việc tức giận và bực bội.
Nhưng mọi bức tức đột ngột tan biến hết khi nó phát hiện ra hôm nay nhỏ Liên lại tiếp tục nghỉ học. Đã hai hôm rồi cô nhóc không đến lớp, nó đã sang nhà nhỏ tìm mấy lần nhưng ngay cả ba mẹ Liên cũng không biết con gái mình đi đâu. Nó thấy bức xúc khi cha mẹ cô bạn thân dường như chẳng chút quan tâm gì đến con cái, Liên không có nhà hai ba ngày rồi nhưng họ vẫn coi như không có gì, chỉ trả lời nó bằng những cái xua tay với câu trả lời muôn thưở: “Ai mà biết nó, con này giờ không dạy được, chắc nó đi tới nhà đứa nào đó ở lại”. Càng nghĩ nó càng buồn cho Liên, hèn gì dạo này cô nhóc học hành sa sút, lên lớp không đều đặn.
……………………………………..
– Thanh!
Nghe thấy ai đó gọi tên mình, nó quay lưng lại và khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Quang. Lâu nay cậu nhóc chẳng chịu sang lớp nó chơi, đến hôm nay mới chịu ló mặt.
– Dạo này cậu lặn đi đâu thế? Học cùng một trường mà mình chẳng thấy tăm hơi cậu đâu cả!
– Hì! Mấy tuần nay mình bận học đội tuyển nên không có nhiều thời gian! Mà Thanh nhớ mình làm gì, có anh trai ngày nào cũng kề cận bên cạnh rồi mà. Mình với anh giống nhau, thấy anh cũng như thấy mình!
– Thôi thôi! Đừng có nhắc tới cơn ác mộng của mình nữa! Mà hôm nay sang lớp mình có chuyện gì thế??? Vừa mới kiểm tra Văn xong, đang thảm đây!
– Thế à? Cậu làm bài được không?? Liên…Liên làm bài được không?
– Ơ! Sao hôm nay hỏi cả đến Liên nữa thế??????
– À ờ…thì…Liên là bạn thân của cậu….Tiện thể mình hỏi….
Nó nhăn mày đầy suy tư khi nhìn thấy thái độ lúng búng của Quang khi hỏi về Liên, cậu nhóc sau câu hỏi của nó cứ đứng gãi gãi đầu, mặt đỏ ửng lên. Như thế là sao nhỉ?????
– Liên mấy hôm nay có việc nên không đi học!
– Ơ! Sao thế?
– Mình cũng không rõ…
– Vậy…thôi nhé! Mình về lớp đây…….À! Tặng Thanh nè!
Nó cười nhẹ cầm lấy viên kẹo Anpenlibe từ tay Quang. Lúc trước khi nhận như thế này, nó thấy lòng vui đến kì lạ, nhưng bây giờ, thì cảm giác hoàn toàn bình thường….Mọi thứ cứ thay đổi hẳn đi…Rất nhiều…..
Tan học. Minh gõ nhẹ vào đầu nó trước khi chạy ra nhà xe khiến nó điên tiết rượt theo. Cậu nhóc khi không thích quậy thì thôi, chứ đã nỗi máu lên rồi thì chẳng ai sống nỗi. Nó là một điển hình….
Đạp xe giữa trời chiều mát mẻ, nó thả cho mái tóc xõa bồng bềnh theo chiều gió. Có lẽ nó là một trong những đứa hiếm hoi thích mặc áo dài vào mùa này, đơn giản vì nó thích màu trắng. Nhìn tinh khiết và dễ chịu. Đưa đôi mắt mở ra xung quanh, nó cười tươi khi trông thấy những hàng xe nối đuôi nhau chở những tà áo dài phất phới. Thời học sinh có gì đáng nhớ hơn điều này? Khi mà tuổi học trò gắn liền với phượng đỏ, phấn trắng, và