
không nể sợ bất cứ ai. Sau tiếng hét kinh thiên động địa của tôi, Minh ngẩng mặt lên nhìn. Đó cũng là lần đầu tiên cậu ta nhìn thẳng vào mắt tôi bằng một sự chăm chú. Nhưng rồi cũng được có thế, chỉ vài giây sau, cậu ta lại trở về với cuốn sách thân yêu của mình. Tôi nổi khùng ném mạnh cuốn truyện xuống bàn rồi bỏ ra ngoài. Mọi người nhìn theo bằng sự ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu. Mặc kệ. Tôi không chịu đựng được nữa rồi. Thế đấy! Sau chuyện đó, mối quan hệ giữa tôi và Minh vẫn vậy, chẳng có chút tiến triển. Một người nói nhiều như tôi mà phải ngồi bên cạnh một thằng nhóc có miệng nhưng coi như không thì thử hỏi làm sao mà tôi sống được cơ chứ???? Ấy vậy mà tôi vẫn sống đấy! Buồn.
.
Tan học.
.
Đang chuẩn bị leo lên con ngựa sắt cà tàng của mình, tôi hơi khựng lại khi thấy Trọng Tuấn cùng con nhỏ lai Tây cầm tay nhau đi về phía chiếc xe hơi nhìn giống như con bọ hung của nhà cậu ta. Nói không buồn thì cũng hơi vô lý. Nhưng thực sự thì buồn cũng có ích lợi gì??? Thà cứ coi như không có chuyện gì xảy ra để sống cho thoải mái. Tôi lắc nhẹ cái đầu rồi đạp xe đi, tiếng nhỏ Liên đằng sau lại í ới. Lúc nào cũng vậy, nó luôn là một bà già chậm chạp rù rờ.
.
Trời chiều mát mẻ thật. Tôi cố gắng đạp thật chậm để hưởng khí trời. Những hàng phượng hai bên đường đứng yên trong gió, thi thoảng một vài chiếc lá nhỏ khẽ khàng đáp đất theo những vũ điệu rất riêng của mình. Trên nền trời xanh, mấy đám mây cứ kéo nhau co cụm lại một chỗ và cùng tạo dáng. Màu ráng đỏ của chiều tà cũng dần xuất hiện để chuẩn bị tiễn Mặt Trời khuất dần sau rặng núi xa. Tôi thích buổi chiều hơn buổi sáng vì ở buổi chiều có cái gì đó buồn buồn rất thú vị, và tôi thích sự buồn buồn đó. Một con nhỏ ham vui và nói nhiều như tôi lại có cái sở thích này thì chắc hẳn ai cũng lạ. Nhưng con người mà! Sẽ có lúc ta không giống với ta thường ngày, ta sẽ có một góc khuất riêng chỉ mình ta biết….
.
9h30 tối.
.
”J“ Hi nhóc! Hôm nay em onl sớm thế?
.
“ Hì! Hôm nay em có chuyện vui chị ạ! ;;)”
.
”J“Chuyện vui???? Gì thế???
.
“ Em đã biết mình thích ai rồi! Thế mà bấy lâu nay em cứ đi tìm kiếm! :D”
.
“ :)), trời đất! Mấy hôm trước còn rên rỉ với chị chuyện bị thất tình mà bây giờ lại nói câu đó! Em mau thay đổi thật nhóc ạ! ^^”
.
“ Giờ nghĩ lại em cũng thấy mình khùng, tự nhiên đi đau buồn bởi một chuyện không ra gì, em nghĩ lại rồi chị ạ, em không thích con nhỏ đó chút nào, chỉ là do em ngộ nhận thôi, em thích người khác! :D”
.
“ Rồi rồi! Thế con nhỏ nào “vinh dự” được em trai chị để ý thế? ;;)”
.
“ À ờ…”
.
”L“ Sao lại lắp bắp vậy? Nói cho chị nghe không được hả?
.
“ Thật ra thì…”
.
“ Bữa nay em sao thế???? Nếu không thích nói thì thôi vậy! +_+”
.
“ Dù hơi khó nói, nhưng em cũng phải nói….Princess à…..”
.
Tôi khựng lại một giây. Đã lâu lắm rồi thằng nhóc này không dùng cái danh từ đó để gọi tôi.
.
“ Bữa nay còn gọi chị là Princess nữa! Thật ra là có chuyện gì thế ? “
.
« Prince thích Princess ! Chỉ thế thôi ! »
.
Prince is now offline….
4/Tôi ngỡ ngàng một giây. Gì thế này? Prince thích Princess hả????? Tức là đồng nghĩa với việc thằng nhóc này nói thích tôi hả???? Một thằng nhóc 15 tuổi thích một đứa con gái hơn mình một tuổi, lại chưa bao giờ nhìn thấy đứa con gái ấy ngoài đời????? Và tôi bật cười một mình. Tôi đinh ninh rằng thằng bé này hôm nay gặp chuyện gì đó nên tinh thần bị shock, vì thế mới phát ngôn ra những câu như vậy. Nghĩ đến đó tôi thấy buồn buồn cho nó. Hai chị em tôi đúng là giống nhau về khoản tình duyên, cứ long đong lận đận mãi….
.
Sáng…
.
Ăn vội miếng bánh mỳ, tôi lao con ngựa sắt ra đường rồi hì hục đạp bán sống bán chết. Nói đến đó chắc mọi người cũng hiểu nguyên nhân vì sao tôi lại như thế. Đêm thức khuya học bài, đến lúc ngủ gật trên bàn cũng không hay biết, sáng nay dậy quá giờ. Suy ra trễ học. Từ nhà tôi đến trường cũng phải mất 2 cây số, kiểu này chắc phải trèo cổng mà vào.
.
Đáp xuống thật nhanh bãi giữ xe ở ngoài trường, tôi giao vội chiếc xe đạp rồi nhanh chóng cầm lấy số xe từ tay bác trông coi rồi tất tả chạy ù vê phía cửa sau. Nhưng có phải là duyên không nhỉ????? Cùng thời điểm đó, ngoài tôi ra, trước mặt chiếc cổng sắt của cửa sau trường còn có thêm một nhân vật nữa. Nói đến đây chắc mọi người biết là ai. Vũ Hoàng Trọng Tuấn – hoàng tử “mắc dịch” của đời tôi.
.
Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt hơi ngạc nhiên nhưng rồi không nói năng gì, tự động tháo giày ra khỏi chân và bắt đấu trèo. Đây là nghề của Tuấn rồi mà. Chỉ mình tôi là vất vả. Mặc kệ cho cậu ta leo kiểu nào, tôi ngậm ngùi vất cái cặp qua bên kia của cổng, dùng thân hình còi cỏm của mình lấy hết sức bình sinh bắt chân trèo lên thành chiếc cổng sắt đã rỉ sét vì mưa gió. Nhưng khó thật. Tướng tá tôi thế này thì làm sao mà leo qua được chứ????? Rách áo hay quần là vấn đề hoàn toàn có thể xảy ra.
.
Đang vật lộn với cái cổng, tự nhiên tôi thấy mình được nhấc bổng lên bằng một lực từ phía dưới. Quay đầu nhìn xuống, tôi suýt ngã khi thấy Tuấn đang nâng mình lên.
.
– Nhỏ khùng! Nhìn gì nữa! trèo qua nhanh lên! Nặng quá! – cậu ta