
ững tiếng thét kinh hoàng.– Ngươi rốt cuộc là có còn là nữ nhân không vậy? – Triều Vũ cảm thán, hoàn toàn không để tâm đến trận náo loạn mà chính mình là kẻ đầu sỏ.– Ngươi nhìn ta có điểm gì khác nữ nhân?– Ngươi… – Triều Vũ nhìn ta một lượt từ trên xuống dưới rồi sau đó bất lực lắc đầu. – Điểm nào cũng không giống nữ nhân.Mẹ nó, Triều Vũ, ngươi đang bức ta nhất định giết ngươi? -_-– Người ta chọn đương nhiên là nữ nhân.Một giọng nói trầm mang theo ý cười vang lên từ cửa đình viện. Ta ngoảnh mặt lại. Một thân nam nhân khí chất tao nhã đứng tựa cột gỗ, có vẻ như đang xem trò vui. Mái tóc đen chạm đất thả hờ hững sau lưng. Lãnh Hàn Băng.– Tiểu Băng Băng, ngươi về rồi sao? Có nữ nhân mới thú vị vậy mà không giới thiệu với ta một câu, thật tệ nha. – Triều Vũ khoác vai Lãnh Hàn Băng, dưới tấm khăn che mặt rõ ràng là nụ cười gian trá mang tính chất trêu chọc khó giấu.Phụt…Ta phun trà. Tiểu Băng Băng? Ta cười. Ta cười đây. Ha ha, không kìm được. Tiểu Băng Băng? Ôi, đau bụng chết mất. Ta bò lăn ra bàn mà cười, đến mức không dừng được. Tay đập thùm thụp xuống bàn đá, lăn lộn điên loạn trong cơn cười không dứt.Lãnh Hàn Băng mặt đen sì như đít nồi. Hắn gầm nhẹ:– Trật tự. Điệp Điệp, nàng còn cười nữa thì tối nay nhịn đói.Ta ngậm miệng. Ai dọa thì dọa, chứ Lãnh Hàn Băng dọa thì chắc chắn không phải dọa, là cảnh cáo, là chắc chắn sẽ làm. Người sống thì không thể không ăn. Huống chi, đồ ăn ở Tà Băng giáo lại rất ngon, rất tuyệt vời.Người xưa nói:” Người chết vì tài, chim chết vì mồi.” Mặc dù đây không phải tiền hay tài gì gì đó, nhưng vấn đề cốt lõi là có ăn mới có thể tiếp tục sống và đấu tránh. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Ta nín cười.– Nàng cười cứ để cho nàng cười. Ngươi đâu cần xấu hổ? – Triều Vũ ngồi xuống ghế, tiếp tục trêu ghẹo.– Triều … – Nhận được cái trừng mắt của Triều Vũ Lãnh Hàn Băng ném trả lại ánh mắt khinh bỉ. – Triều Vũ, nếu ngươi còn dám gọi ta như thế nữa thì cái lưỡi của ngươi cứ coi chừng.– Ngươi đã lần nào cắt được lưỡi ta chưa? – Triều Vũ không khuất phục, chọc giận lại tiếp tục chọc giận.Ta cười trong câm nín. Thấy vẻ mặt khó coi của tên nào đó, là việc hiếm. Triều Vũ, ta đây thích ngươi rồi đấy.– Cũng đừng mong ta không vào được Tà Băng giáo của ngươi. Ta là ai nào? Hắc hắc… – Triều Vũ cười. – Thôi, giờ bản thiếu gia đây có việc, cho hai người chút ít riêng tư vậy. Nhưng đừng quá sức, tinh lực giới trẻ các ngươi dồi dào, nên dành sức đánh dần dần.Nói rồi, Triều Vũ nhún chân, cúi đầu làm động tác chào rồi vụt biến mất. Triều Vũ, ta lại muốn giết ngươi rồi. -_-. Lãnh Hàn Băng cũng có vẻ như tâm trạng không tốt lắm, hắn im lặng một chút rồi nói:– Lần sau hắn đến, im lặng miễn tiếp chuyện.– Được.Lần đầu tiên, tâm tư giữa người bắt và người bị bắt có sự tương đồng rõ rệt.……………………Cùng lúc ấy, lại nói đến bạn Hoàng đế anh minh thần vũ nhà mình đang ở nơi nào?Âu Dương Thần sau khi hạ quyết tâm ra đi tìm được cứu vợ thì lại bị kẹt ở một cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi. Đây là lãnh thổ của tộc Cương Phiên, Âu Dương Thần hắn, chính thức bị bắt. Lý do thì quả thật rất lãng xẹt, rất đáng xấu hổ. Hôm ấy, đang phi ngựa trên đường thì đột nhiên gặp một đám thổ phỉ nhảy ra chặn đường. Đối với Âu Dương Thần và Kha Dương, đám thổ phỉ này chỉ là hạt cát, phủi bụi một cái là xong. Ai dè, đám thổ phỉ ranh ma lại giương đông kích tây, ỷ vào thế người đông mà chia ra hai phe, một phe cầm chân Âu Dương Thần và Kha Dương, một phe đánh cắp hai con ngựa cùng đồ đạc đi mất.Đáng thương thay, hôm đó, Kha Dương đau bụng, Âu Dương Thần lại không ngờ đám thổ phỉ lại giở chiêu lột sạch quần áo. Ấy, là lột quần áo của bọn chúng, hoàn toàn thân thiện với thiên nhiên mà đánh. Lần đầu rơi vào tình thế quái dị, Âu Dương Thần vốn bình tĩnh lãnh đạm đã biến sắc, hận không thể dùng toàn bộ công lực của mình mà chém hết đám thổ phỉ này đi. Nhưng mà, hắn đã kịp suy nghĩ, giết rồi thì ai thu dọn đống xác chết “tự nhiên” như này? Trong giây lát, đám thổ phỉ sau khi cướp được đồ thì rút hết, tốc độ cực nhanh. Không quen thuộc địa thế, Âu Dương Thần đành bất lực đứng nhìn, may mắn trong người hắn vẫn còn một chút tiền bạc.Sau đó, Âu Dương Thần và Kha Dương đi tiếp. Đột nhiên… sụt hố. Âu Dương Thần muốn chửi. Không thể tin một cao thủ như hắn lại bị sụp cãi bẫy vớ vẩn này. Không những thế… còn bị trặc chân. Kha Dương đi theo hắn cũng đang trong tình trạng đau bụng, lười biếng không nhấc một ngón tay. Âu Dương Thần hối hận. Sao hắn mang ai không mang lại mang theo tên này chứ? Và thế là… Âu Dương Thần bị bắt, còn bị ép hôn.Âu Dương Thần lần đầu cảm thấy, có phải hắn lâu rồi không tham gia chốn giang hồ rồi không? Có phải kinh nghiệm giang hồ của hắn đã giảm sút rồi không? Có phải lần sau ra ngoài nên dùng dịch dung? Dịch dung có tác dụng gì? Biến đổi cái mặt này đi, cho nó bớt vẻ đẹp một chút, bớt phiền phức. Âu Dương Thần ai oán nhìn mình đang bị trói như trói gà, đặt giữa một căn phòng to lớn, bên cạnh hắn, là một nữ nhân nhìn có vẻ yểu điệu thục nữ, nghe qua thanh danh là con gái tộc trưởng tộc Cương Phiên, tên cái gì mà Lan…– C