XtGem Forum catalog
Hoàng Hậu ATuLa

Hoàng Hậu ATuLa

Tác giả: 0oMuno0

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325953

Bình chọn: 10.00/10/595 lượt.

nghìn nghịt người, hoa khôi đệ nhất kinh thành- Giang Vũ Mị, tài nghệ nổi danh nhất thế gian- Tịch Phi Phi, biệt danh cực phẩm chim hoàng oanh- Khúc Vi, tất cả đều tụ về Tịnh Phong cùng một ngày, cùng biểu diễn tài năng của mình, có lẽ làm được chuyện này, cũng chỉ có Tịnh Phong mới có khả năng như thế.

Lão bản Tịnh Phong nhẹ nhàng bê khay trà Long Tĩnh đi lên lầu 5, người làm trong quán đều dài cổ nhìn theo, ai cũng tò mò về chủ nhân giấu mặt đích thực ở phía sau, hận sao không thể ẩn mình để đi lên cùng.

Kể từ khi họ làm ở đây, chưa một ai có thể nhìn thấy dung mạo của người đó, chỉ nghe nói, đó là một người thần bí và lợi hại, xấu hay đẹp, mập hay gầy, cao hay thấp, bọn họ chưa từng hình dung được.

Trên lầu 5, cũng là đỉnh duy nhất của tiền thính Tịnh Phong, không gian không rộng, nhưng lại bao la như đang ở trên mây, đây cũng là chóp cao nhất của Tịnh Phong, xung quanh lầu đều mở cửa, rèm đỏ vắt lên, gió từ ngoài lùa vào, một bộ bàn bằng đá cẩm thạch trắng tinh được đặt ở giữa phòng, chính giữa bàn, một bình hoa trong suốt có đựng duy nhất một bông sen nở rộ, hương trầm từ đâu đưa tới, thoang thoảng trong gió đầy nhẹ nhàng.

Ngồi trên ghế, nam nhân toàn thân hắc ám, mái tóc đen buộc lỏng ở phía sau, đôi mắt như vực sâu đầy gió lạnh, hắn mang lại cho người ta một cảm giác trầm thấp, tà mị, pha lẫn cái lạnh đến từ âm hàn, phía sau hắn, một nam tử đang nghiêm chỉnh đứng kề bên.

Lão bản đặt nhẹ khay trà xuống, cung kính cúi đầu sau đó hỏi xem hắn có gì căn dặn nữa không rồi mới bước đi, người đang ngồi ở đây, chính là được tiểu thư đồng ý, là người mà qua thư tín, hắn được dặn dò, là nhất nhất phải nghe lời tiếp đãi như đối với chủ nhân của mình, nam nhân này, rốt cục là ai, là ai mà được đặc cách đến như vậy.

Lãnh Phong đưa mắt nhìn ra xa, trong mắt, tựa như đang có gì đó bao chiếm tất cả, không gian ở đây, mang lại cho hắn cái cảm giác giống như của nàng, nữ nhân đã chiếm trọn trái tim hắn.

Hắn đã đợi nàng, đợi rất lâu rồi, đợi đến nỗi tưởng như đã tuyệt vọng, tưởng như thế gian này, hắn lại sắp vô tình bước sang ngang một lần nữa, Băng nhi, nữ nhân mà 5 kiếp trước hắn đã yêu đến tận xương tủy, 5 kiếp rồi, chẳng lẽ kiếp này, hắn lại không được gặp nàng nữa sao, nàng, có chăng cũng đợi hắn như hắn đang đợi nàng không.

Hắn còn nhớ rất rõ, cứ như chỉ mới là ngày hôm qua thôi, một đôi mắt to tròn long lanh sáng ngời, mái tóc đen dài như suối nước trong, mày cong duyên dáng và đôi môi như cánh sen nhẹ nhàng, nàng thích hoa sen, thích màu đỏ như lửa, thích hắn ôm vào lòng, thích được nhìn cảnh mưa rơi cùng với hắn.

(Mun: Tình hình là như thế này: Băng Băng là tên của Băng tỷ, nhưng cũng là tên ở 5 kiếp trước lun, vì thế, Phong ca gọi ở cuối tập 10 là không nhầm đâu mọi người, Phong ca quên Băng tỷ ở kiếp này thật rùi, chỉ còn nhớ kiếp trước thui. Còn làm sao mà nhớ lại được Băng tỷ, đó lại là chuyện khác, ka ka, Hoàng Hậu ATuLa 13 tập nha pà kOn, hơi dài nhỉ, hay mún ngắn hơn hum?)

Vũ đứng phía sau chủ nhân, thật sự có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi, nhưng hắn cảm thấy, chủ nhân bây giờ, lạnh nhạt vô tình hơn ngày xưa rất nhiều, kể từ khi tỉnh dậy lần thứ 2, hắn đã không còn nghe thấy người nhắc đến vương phi, mà nếu có hỏi người, đều là sự im lặng đến đáng sợ, hắn cảm thấy, chủ nhân đã quên vương phi mất rồi.

Lãnh Phong thu hồi tầm nhìn, mắt nhìn xuống chiếc bàn trong suốt, xuyên qua đấy, là cả hình ảnh của Tịnh Phong đang nhộn nhịp phía dưới, phải công nhận một điều, chủ nhân ở đây rất biết cách phối hợp, thay vì gỗ làm sàn, một khoảng tròn đối diện với mặt bàn, là một vòng tròng trong suốt bằng thủy tinh trắng trong, ngồi trên đây, có thể thấy hết tất cả khoang cảnh phía dưới, ở cổ đại, với trí óc như thế này, chắc chắn không phải là người tầm thường.

Khác hẳn với tất cả mọi người đang hào hứng reo hò dưới kia, dường như những nhan sắc tuyệt mỹ, tài năng nổi trội không có gì thu hút hắn cả, mà chỉ cần một giọt mưa rơi, rất nhanh hòa tan vào lòng đất mới xuất hiện này, đã kéo lấy ánh nhìn tựa như đêm đen của hắn.

Không một báo hiệu hay dự đoán, mưa bất ngờ đổ xuống, rì rào, tí tách như phủ một dải kim tuyến băng lạnh đầy sống động, nhẹ nhàng như lời thì thầm yếu mềm đang nỉ non, rồi mưa như nặng hạt hơn, ào ào vang dội, tựa như tiếng gầm của đất trời, như những mũi tên băng đâm thẳng xuống lòng đất đầy đáng sợ.

Băng Nhi, ta bỗng thấy nhớ nàng quá, mưa, càng làm nỗi nhớ trong ta dâng đầy, trái tim, như lại đau thêm nữa rồi, chằng lẽ kiếp này, hai ta lại vô duyên một lần nữa sao, nàng ở đâu, Băng…

Lãnh Phong đứng lên, vụt một cái đã hòa vào cùng màn đêm đầy mưa rơi, vạt áo đen tuyền, như bóng đêm đang phủ xuống, cô độc đến thê lương, lạnh lẽo đến âm u, hắn tựa như bóng đêm, vốn trầm mặc hoang vắng, chỉ là không biết khi nào, mưa trong lòng hắn mới rơi, khoảng trống trong tim mới được đong đầy.

Hoa viên trong cùng của Tịnh Phong, nơi giành cho chủ nhân đích thực cư ngụ, trước nay, chỉ có lão bản mới có thể lui đến để chăm sóc, ngoài ra, tất cả đều bị cấm cửa bởi 2 cậ