
i nữa, không bằng ăn no rồi nghĩ về những chuyện khác có phải hay hơn?”
Tử Huân Thiển Hạ đứng giữa không trung, bộ cánh lụa màu tím bay phấp phới: “Ngươi muốn ăn thì ăn đi, ăn no rồi lại đánh đàn cho ta nghe.”
Hoa Thiên Cốt nheo mắt cười, dáng vẻ có vài phần giống Đông Phương Úc Khanh.
“Quả nhiên sư phụ nói đúng, Tử Huân tỷ tỷ vừa xinh đẹp dịu dàng, lại vừa thông tình đạt lý.”
“Sư phụ của ngươi?”
“Chính là Trường Lưu thượng tiên Bạch Tử Họa đó!”
“Tử Họa… Tử Họa, chàng mà cũng chịu nhận đệ tử ư?” Mặt Tử Huân Thiển Hạ dại ra, có chút lơ đễnh. Chẳng lẽ nàng ở Ma giới bế quan lâu quá rồi sao?
“Thì ra, thì ra ngươi là đồ đệ của Bạch Tử Họa, thảo nào có đàn Phục Hy. Tử Họa… chàng có nhắc đến ta ư?”
Một mâm bánh trung thu bay đến tay Hoa Thiên Cốt, nàng cầm một cái cho tọt vào miệng, ngắc ngứ nói không rõ: “Đương nhiên là có rồi, trước kia Tử Huân tỷ tỷ ở trên thiên đình chưởng quản tất cả mùi hương trong nhân gian, cũng là một trong số các thượng tiên.” Những điều này tất nhiên không phải là sư phụ nói cho nàng, mà là nàng đọc được từ trong “Lục giới toàn thư”.
“Tỷ tỷ, chị có muốn nếm thử một miếng không? Bánh này là ta tự làm đấy, ăn rất ngon, sư phụ thường khen ta nấu ăn giỏi!”
Một chiếc bánh trung thu trong mâm từ từ bay đến trước mặt nàng ta.
“Tử Họa chàng ấy… cũng biết khen người khác ư?” Tử Huân Thiển Hạ cầm bánh trung thu lên ngẩn người, giống như chiếc bánh đó là mặt của Bạch Tử Họa.
Bọn Vân Ế luống cuống muốn tiến lên, sao nàng ta có thể không đánh mà nói chuyện vớ vẩn với kẻ địch, giờ còn ăn đồ của chúng nữa, nhỡ có độc thì làm thế nào? Xuân Thu Bất Bại giang tay ra ngăn cản, nheo con mắt phượng quyến rũ lại, hứng thú nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tử Huân Thiển Hạ nâng bánh trung thu lên cẩn thận thưởng thức, vị ngọt tan nơi đầu lưỡi, như sấm sét giữa trời quang. Đã bao lâu nàng ta không nếm thứ gì rồi, vị giác thoái hóa hết cả, cũng quên rằng thì ra đồ ăn lại tuyệt như thế.
Nhân bánh được làm từ một trăm loại quả, mềm mà không nhũn, ngọt mà không ngấy, bánh ăn đã xong nhưng vị vẫn chưa dứt. Khóe miệng Tử Huân Thiển Hạ rõ ràng đang cười, nhưng dưới ánh trăng lại tái nhợt và tràn ngập bi thương.
Vẻ mặt như thế ngay cả Hoa Thiên Cốt nhìn thấy cũng phải xót xa. Nàng phủi tay, lấy vạt áo lau miệng: “Tử Huân tỷ tỷ, ta ăn no rồi, muốn nghe khúc nào không, ta đàn cho tỷ.”
“Ăn nhanh thế sao?”
“Ha ha, chẳng lẽ tỷ tỷ nghĩ ta muốn dùng đồ ăn để kéo dài thời gian?”
Tử Huân Thiển Hạ nhìn nụ cười trong sáng của cô bé, tưởng tượng ngày qua ngày nàng vui vẻ thế nào hầu hạ bên gối Bạch Tử Họa, trong lòng vừa hâm mộ lại vừa đau khổ.
“Nếu ta giết ngươi, dựa vào tính cách của Bạch Tử Họa, nói không chừng sẽ đến tìm ta tính sổ, vậy là ta có thể gặp chàng rồi.” Tử Huân Thiển Hạ đột nhiên ngẩng đầu nói.
Hoa Thiên Cốt rùng mình, giả vờ vui vẻ: “Tỷ tỷ nói đùa rồi, sống chết có số, phú quý do trời. Tính cách của sư phụ tỷ không phải không biết, sao người có thể tìm tỷ để báo thù cho ta được?”
“Đúng vậy, Bạch Tử Họa vô tâm vô tình, sao có thể nhúng tay vào vận mệnh của người khác?” Tử Huân Thiển Hạ sâu kín nói, vươn tay sờ lên ấn ký màu đen trên mi tâm biểu tượng cho đọa tiên, sự bi thương trong mắt càng nhiều.
Hoa Thiên Cốt vội vàng nói: “Kĩ thuật điều chế hương của Tử Huân tỷ tỷ Lục giới không ai sánh bằng, từ nhỏ Hoa Thiên Cốt đã cảm thấy rất thích hương liệu, hôm nay khó khăn lắm mới gặp được tỷ tỷ, chúng ta luận bàn một chút được không?” Hoa Thiên Cốt cố gắng kéo dài thời gian, tranh thủ hồi phục chân khí.
Đây là lần đầu tiên Tử Huân Thiển Hạ thấy có người dám lấy hương liệu ra khiêu chiến mình, không kìm được cười nói: “Được, nếu ngươi thắng, chuyện này ta sẽ không nhúng tay vào nữa. Nếu ta thắng, ta không cần những thần khí khác, chỉ lấy đàn Phục Hy, ngươi thấy thế nào?”
“Được.” Hoa Thiên Cốt mỉm cười gật đầu, mọi người trong điện đều vô cùng lo sợ.
“Nhưng chắc chắn Thiên Cốt không thể bì được với tỷ tỷ, để công bằng tỷ tỷ cho Hoa Thiên Cốt ra đề được không? Mỗi người đưa ra một loại hương liệu do mình bào chế, sau đó đối phương sẽ đoán thành phần và cách pha chế, không đoán được thì coi như là thua.”
Tử Huân Thiển Hạ gật đầu: “Ngươi là đồ nhi của Tử Họa, để tránh người khác nói ta cậy lớn bắt nạt bé, ta đưa ra ba loại hương liệu, chỉ cần ngươi có thể đoán được một thứ thì thắng.”
Hoa Thiên Cốt lau mồ hôi trong lòng tay, nhìn trời đêm, vốn hy vọng bóng áo trắng của sư phụ mau mau xuất hiện, nhưng không biết vì sao giờ khắc này lại có chút tuyệt vọng.
Thấy hai người ở trên không lấy hương quyết đấu, mọi người phía dưới đều căng thẳng tập trung quan sát.
Tử Huân Thiển Hạ lấy một chiếc túi hương màu đỏ từ trong khư đỉnh ra, ném vào trong tay Hoa Thiên Cốt.
“Mùi hương này có tên là Bồ Tát Tam Sinh, ba kiếp, tựa ảo mộng hoang đường, người vô tình, âu cũng là thiên ý…”
Hoa Thiên Cốt đưa lên mũi khẽ hít một hơi, ban đầu có một số mùi gần như không thể ngửi thấy, sau đó như thủy triều kéo tới, cuộn trào mãnh liệt, đậm đà mà sâu kín, khiến người ta say mê không thể kiềm chế. Hương cách trăm dặm vẫn thoan